Chương 47: Thật giả

Tề Danh đến làm gì? Chẳng lẽ sếp cũng mời cậu ấy đến ngắm trăng? Lâm Chiếu Hạc thấy có chút kỳ lạ nên không trực tiếp mở cửa mà nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cửa.

Đúng là Tề Danh, cậu ấy đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn cậu chằm chằm, cậu ấy nói: "Lâm Chiếu Hạc, mở cửa đi."

Lâm Chiếu Hạc thấy kỳ quái hỏi: "Cậu tới làm gì vậy?"

Tề Danh nói: "Có chuyện nên mới tới tìm cậu."

Lâm Chiếu Hạc nói: "... Có chuyện gì vậy?" Cậu thấy Tề Danh đứng thẳng tắp ở cửa, hai tay đều đặt sau lưng. Đôi mắt đen láy gương mặt trắng bệch bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Chiếu Hạc, cho dù là biểu cảm hay thần thái đều cho Lâm Chiếu Hạc một loại cảm giác quái lạ.

"Cậu mở cửa đi đã." Tề Danh chậm rãi nói: "Để tôi đi vào rồi nói."

Lâm Chiếu Hạc không nhúc nhích, cậu chần chừ nói: "Trong tay cậu đang cầm cái gì đó?"

Tề Danh nói: "Không có." Khi cậu ấy nói không có xong lập tức dán mắt vào mắt mèo dường như muốn nhìn xem Lâm Chiếu Hạc đang làm gì thông qua mặt gương một chiều này, đột nhiên đối diện với đôi mắt phóng to khiến Lâm Chiếu Hạc sợ tới mức tim đập mạnh, cậu nói: "Cậu làm gì vậy!"

Tề Danh không nói gì.

Lâm Chiếu Hạc bị cậu ấy dọa sợ, nói: "Tề Danh? Cậu không sao chứ?"

"Lâm Chiếu Hạc." Tề Danh gọi tên Lâm Chiếu Hạc: "Cậu mở cửa đi." Cậu ấy bắt đầu dùng sức gõ cửa, sau đó lực gõ càng lúc càng lớn cứ như là đập mạnh chứ không còn là gõ nữa.

Cánh cửa lung lay sắp đổ, Lâm Chiếu Hạc hét: "Cậu làm gì đó, đừng gõ nữa —— Rốt cuộc mày có phải là Tề Danh không? Mày là cái thứ gì——"

Cậu vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tề Danh, ai ngờ một lát sau chuông điện thoại vậy mà thật sự vang lên ngoài cửa, điều này có nghĩa là người kỳ lạ ngoài cửa đúng là Tề Danh.

"Tề Danh, cậu sao vậy? Tề Danh?" Lâm Chiếu Hạc xác định thân phận người tới, càng ngày càng sợ hãi: "Cậu muốn làm gì?"

Tề Danh không trả lời, liên tục nói mở cửa đi mở cửa đi giống như bị bệnh thần kinh.

Lâm Chiếu Hạc nào dám mở cửa cho cậu ấy như vậy, chỉ có thể rụt ở góc tường run cầm cập bấm gọi điện cho bọn Trang Lạc, gọi cả đám không ai nghe máy, vừa rồi còn thịnh tình mời người ta đi ngắm trăng lúc này lại đột nhiên biến mất...

Tiếng gõ cửa đáng sợ kia kéo dài một hồi lâu mới dừng lại, đại khái là ý thức được Lâm Chiếu Hạc sẽ không mở cửa cho cậu ấy, giọng nói Tề Danh dần dần nhỏ đi.

Lâm Chiếu Hạc nghe thử bên ngoài không có động tĩnh gì liền thở phào nhẹ nhõm một chút nhưng mà ngay sau đó, Lâm Chiếu Hạc đột nhiên ngửi được mùi lạ. Cậu lập tức nhận ra đây là mùi xăng, cùng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng rầm rầm đang vang lên, dường như có người nào đó dùng búa đóng gì đó lên cửa phòng cậu.

Lâm Chiếu Hạc nhào tới cửa nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo. Vừa liếc mắt nhìn một cái liền làm cậu sợ ngây người.

Tề Danh lúc nãy còn gõ cửa lúc này trong tay cầm ván gỗ và búa đang đóng đinh lên cửa phòng cậu. Mà bên cạnh cậu ấy đặt một thùng xăng đã đổ một nửa, đống xăng kia đang chảy vào phòng theo khe cửa...

"Cậu đang làm gì vậy??" Lâm Chiếu Hạc suýt chút nữa bị cảnh này làm cho phát điên, cậu hét to: "Tề Danh cậu đang làm gì vậy?"

Đối mặt với sự chỉ trích của Lâm Chiếu Hạc, mặt Tề Danh không chút thay đổi, cậu ấy nói: "Sao lại không nghe lời như vậy, đã bảo cậu ngoan ngoãn đi ra đi, vì sao cậu không nghe lời tôi?" Cậu ấy vẫn không dừng động tác đang làm, chỉ trong chốc lát đã niêm phong cửa phòng Lâm Chiếu Hạc xong xuôi. Sau đó khom lưng, nhấc thùng xăng lên: "Đều do cậu không nghe lời tôi."

Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy khóe mắt như muốn nứt ra, hét lớn: "Đồ điên này—— cậu muốn giết tôi à, mau dừng lại!!"

Thế nhưng tiếng la hét của cậu hoàn toàn không cách nào ngăn cản động tác của Tề Danh, Tề Danh nhếch miệng cười giơ tay lên hắt số xăng còn lại lên cửa.

Lâm Chiếu Hạc đập cửa, muốn đánh thức Tề Danh: "Mau tỉnh lại đi Tề Danh, cậu điên rồi!!"

Tề Danh nói: "Không, Lâm Chiếu Hạc, người điên là cậu." Cậu ấy lấy bật lửa ra từ túi quần của mình tách một tiếng, ngọn lửa màu xanh lập lòe nổi lên, cậu ấy nói: "Cậu biết không? Cậu điên rồi."

Dứt lời, Đồng Danh ném bật lửa, xăng đổ lên cửa lập tức bắt lửa, ngọn lửa nhanh chóng len vào theo tấm thảm rồi lan ra khắp nơi. Dường như chỉ trong chốc lát đã đốt toàn bộ căn phòng.

Lâm Chiếu Hạc biết mình không thể mềm lòng hơn nữa nếu không thật sự sẽ chết ở chỗ này. Cậu không có ý đánh thức Tề Danh nữa, nhanh chóng xoay người quay lại bên giường lấy súng trong balo mang theo bên người, xoay người trở về bắn về phía khóa cửa mấy phát súng trực tiếp bắn cửa nát bét, trước khi lửa cháy càng mãnh liệt liền xông ra ngoài.

Tề Danh đứng bên ngoài chờ đã lâu, giờ thấy Lâm Chiếu Hạc lao ra liền nở nụ cười quái dị, cậu ấy cầm dao nhào tới. Lâm Chiếu Hạc thật sự không có cách nào khác ngoài việc nổ súng, đương nhiên cậu không nhắm ngay chỗ yếu của Tề Danh mà chỉ bắn nơi tay chân cậu ấy.

Tề Danh trúng đạn nhưng cậu ấy hoàn toàn không cảm nhận được, tốc độ tấn công cũng không hề thay đổi chút nào, lưỡi dao trong tay dường như lướt qua da Lâm Chiếu Hạc. Lâm Chiếu Hạc đạp cậu ấy ngã nhào rồi lại bắn vào chân cậu ấy mấy phát, gần như là bắn nát đầu gối Tề Danh rồi, Tề Danh mới dừng thế tấn công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!