Chương 46: Hai thái cực

Tề Danh và Lộc Tiểu Điềm là hai tên vui sướng khi người gặp họa bật cười haha, hoàn toàn không để lại chút mặt mũi cho Lâm Chiếu Hạc, suýt chút nữa khiến hốc mắt Lâm Chiếu Hạc tức giận đỏ bừng.

Trang Lạc xoa đầu cún con uất ức nhà mình, đột nhiên muốn trêu chọc cậu một chút, vì thế tiến đến bên tai Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng nói một câu: "Vậy là không muốn làm trai tân à?"

Lâm Chiếu Hạc khóc nói: "Tôi không phải..."

Trang Lạc nói: "Biết cậu không phải." Giọng điệu của hắn mang theo ý cười nghe như dỗ trẻ nhỏ: "Hay là tôi chịu thiệt thòi chút giúp cậu ha."

Lâm Chiếu Hạc sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, sau đó mới kịp hiểu ra Trang Lạc có ý gì, lập tức đỏ bừng hơn nửa mặt, ngập ngừng nói: "Sếp, anh... Muốn làm quy tắc ngầm với tôi à?"

Trang Lạc nói: "Cậu muốn nghĩ như vậy cũng được."

Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy... Vậy..." Cậu cúi đầu, thoạt nhìn rất ngượng ngùng, sau đó Trang Lạc liền nghe thấy cấp dưới đáng yêu này càng ngại nói: "Làm xong, có tăng lương không?"

Trang Lạc: "..."

Lâm Chiếu Hạc nói: "Không tăng cũng được!"

Trang Lạc không nói gì, bắt đầu trầm mặc suy nghĩ rốt cuộc là cái gì đã khiến cuộc sống của Lâm Chiếu Hạc trở nên áp lực lớn như vậy, làm gì cũng không quên tăng lương.

Bơi xong lại đến tối.

Lộc Tiểu Điềm nói hôm nay trên du thuyền có một màn biểu diễn ảo thuật, hỏi bọn họ có muốn xem hay không. Lâm Chiếu Hạc nói nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng tìm chút chuyện làm vậy mọi người cùng đi xem đi.

Vì thế hai mươi phút sau, mấy người ngồi trên khán phòng của sân khấu ảo thuật.

Lâm Chiếu Hạc bắt chéo chân vui vẻ thoải mái cắn hạt dưa, Lộc Tiểu Điềm vốn cũng muốn cắn một cái lại bị Trang Lạc ngăn cản.

"An toàn là trên hết." Trang Lạc nói.

Lộc Tiểu Điềm rơi lệ, nói: "Thế này có căng thẳng quá mức không, chỉ có một hạt dưa..."

Cô còn chưa dứt lời, Tề Danh ngồi bên cạnh kêu thảm thiết một tiếng rồi lấy một hạt dưa trong miệng ra, nói: "ĐM, hạt dưa này còn sống, răng của tôi..."

Hạt dưa vùng vẫy tay chân nhỏ bé của mình, phẫn nộ kháng nghị: "Chọc nướu anh, chọc nướu anh! Lộc Tiểu Điềm, tôi tuyệt đối không cho cô sống thoải mái đâu!!"

Lộc Tiểu Điềm nhìn rồi hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy nướu mình dường như hơi hơi đau.

Rất nhanh sau đó hạt dưa cũng bị bắt, nạn nhân Tề Danh nhổ một ngụm máu, rưng rưng nói hạt dưa này thật thâm độc chọc vào nướu mình khiến cậu ấy đau không chịu nổi.

Lộc Tiểu Điềm ngại ngùng nói: "Cảm ơn anh đã giúp em chịu kiếp nạn này."

Tề Danh đeo mặt nạ đau đớn: "Aida... San sẻ với khách hàng là chuyện bọn anh nên làm."

Trên sân khấu bắt đầu làm ảo thuật, một người đàn ông cao gầy xuất hiện trên sân khấu.

Người đàn ông mặc trang phục kinh điển của ảo thuật gia, trên mặt đeo mặt nạ, đầu đội mũ mỉm cười với khán giả dưới sân khấu, sau đó vỗ vỗ tay ý bảo trợ lý của mình đưa đạo cụ ảo thuật ra. Đó là một cái rương nho nhỏ, thoạt nhìn hẳn là muốn làm ảo thuật cắt cơ thể người.

"Hình như giờ ảo thuật cũng không có gì mới lạ." Tề Danh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Cũng là cùng một nguyên nhân, trong thế giới mà nhân vật giả tưởng tràn lan. Dường như ảo thuật dần trở nên ít xuất sắc hơn, dù sao đổi lại là Lâm Chiếu Hạc lên đài, cậu vẫn có thể lấy được đồ vật từ xa.

Lâm Chiếu Hạc cắn hạt dưa, nói mọi người nhỏ giọng chút, người ta bắt đầu rồi kìa.

Ánh đèn toàn hội trường dần tối đi, ảo thuật gia đã nghĩ ra một số trò ảo thuật nhỏ hấp dẫn, cái gì mà biến chim bồ câu biến hoa. Thoạt nhìn đều bình thường chẳng có gì lạ cả, khán giả không quá cổ vũ hiển nhiên là do không cảm thấy màn ảo thuật mình xem có gì hấp dẫn.

Lộc Tiểu Điềm chống cằm xem, xem được một lát liền ngáp, nói: "Gì mà nhàm chán quá, hay là chúng ta qua về ngủ đi."

"Cũng không phải không hay." Lâm Chiếu Hạc nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!