Rõ ràng là Lộc Tiểu Điềm cũng không biết tác phẩm đồng nhân của mình đã gây hại cho chính chủ như thế nào, cố nói tiếp: "Nhưng chỉ là tác phẩm đồng nhân mà thôi, cũng không nổi tiếng lắm, chắc chắn không đến thế giới thực đâu... Lâm Chiếu Hạc, anh nhìn em chằm chằm thế là có ý gì?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Thí chủ, tôi thấy ấn đường của thí chủ đã chuyển thành màu đen, sắp tới sẽ có họa sát thân."
Lộc Tiểu Điềm: "..." Lúc vẽ "Quỷ nhân" anh không có phản ứng mà sao mới nói tới đồng nhân là đã kích động vậy.
Lộc Tiểu Điềm
- một cô gái cần cù vất vả đẻ hàng, manga tiểu thuyết gì cũng hạ bút thành văn, hơn bốn mươi bút danh còn chưa viết xong, chỉ có thể vui mừng vì dung hợp ngẫu nhiên, nếu không thì cô sớm đã mở tiệc được rồi.
"Tất cả những tác phẩm này đều là do em viết? Em còn tác phẩm gốc nào không? Đưa anh xem xem." Lâm Chiếu Hạc nói.
Lộc Tiểu Điềm hỏi lại: "Cho em số anh đi? Để em gửi anh xem."
Thế là bốn người lập nhóm chat, Lộc Tiểu Điểm ngượng ngùng gửi toàn bộ tác phẩm của mình vào trong nhóm, còn có tâm phân loại các tác phẩm, nói đoạn đầu là những bộ đầu tay nên chưa được chỉn chu, đoạn giữa thì đẹp hơn một chút, đoạn cuối cũng đừng đọc, tất cả đều là nội dung trả thù xã hội, đọc xong sẽ có những hiểu lầm không đáng có.
Lâm Chiếu Hạc lướt xuống những tác phẩm cuối tìm thấy Xiên thịt cừu nhỏ vừa nãy mới ám sát, không thể không nói thật sự Lộc Tiểu Điềm rất quá đáng, vậy mà cô lại để nhân vật chính nhìn thú cưng của mình như lương thực dự trữ. Sau đó còn biến nó thành cừu nướng chỉ vì nhân vật chính thèm ăn, mặc dù khúc sau bé cừu được hồi sinh lại lần nữa nhưng nó vẫn không thoát khỏi nỗi ám ảnh này.
Tề Danh thấy vậy thì run tay, nói em ơi rốt cuộc lúc trước em đã xảy ra chuyện gì vậy, những thứ như này mà cũng viết ra được à?
Lộc Tiểu Điềm nói: "Đây không phải là... thời kỳ phản nghịch..."
Luôn có khoảng thời gian như vậy ở lứa tuổi mười ba, mười bốn, cảm thấy thế giới đã phản bội bản thân mình.
Vừa đăng tác phẩm lên thì cô đã hứng chịu một tràng chửi mắng, bị ép đến mức đổi acc clone liên tục mà cũng không nổi tiếng được bao nhiêu. Nếu không dựa vào bản lĩnh của mình thì chỉ cần một vài nhân vật giả tưởng ra ngoài cũng có thể truy sát cô đến chân trời góc biển.
"Đây..." Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Có bao nhiêu tác phẩm xuất hiện rồi?"
"Hiện nay em chỉ biết được ba đến bốn bộ." Lộc Tiểu Điềm gượng cười: "Người hận em nhất là Quýt."
"Đổi lại anh anh cũng phải truy sát em." Tề Danh nói thầm.
Lộc Tiểu Điềm khựng người lại.
Lâm Chiếu Hạc đọc sơ tác phẩm một lần cuối cùng đưa ra kết luận, dựa vào điệu bộ này thì tốt nhiên Lộc Tiểu Điềm nên cách xa mọi người một chút, không chừng cô sẽ bị người dưới ngòi bút mình hại chết.
Vẻ mặt Lộc Tiểu Điềm rất đau khổ: "Em không sống qua ngày hôm nay được đâu!" Bây giờ cô hoàn toàn không dám viết cho người khác đọc, còn hận không thể tiêu hủy hết tất cả những tác phẩm trước kia nữa.
"Lạc quan lên nào." Lâm Chiếu Hạc an ủi.
Lộc Tiểu Điềm: "Gà rán của anh nhìn ngon thật, xé cho em miếng đi."
Lâm Chiếu Hạc cảnh giác: "Không được đâu, đây là đồ sếp làm riêng cho anh, em muốn ăn thì tự đi tìm đầu bếp đi."
Lộc Tiểu Điềm nhìn Lâm Chiếu Hạc rồi lại nhìn sang Trang Lạc, cô híp mắt cảm thấy tay lại bắt đầu ngứa.
Lâm Chiếu Hạc vẫn chưa biết mình vừa tránh được một kiếp lại bỏ một miếng gà rán vào miệng, gà rán này quá ngon, phần da bên ngoài giòn rụm bên trong thơm ngọt, thịt gà đã được tẩm ướp gia vị nên còn có vị ngọt nhàn nhạt, nước sốt là mù tạt mật ong, vị ngọt và mùi hương của mù tạt hòa vào đồ chiên dầu mỡ béo ngậy, quả thực khiến người ta muốn ngừng ăn cũng không được.
Lộc Tiểu Điềm mệt mỏi hỏi: "Mấy anh cảm thấy em còn cứu được không?"
Tề Danh đáp: "Cũng hơi hơi, không chắc lắm."
Lộc Tiểu Điềm òa khóc, nói mình còn trẻ mình không muốn chết, tại sao con người luôn phải trả giá cho những sai lầm tuổi trẻ vậy.
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy cô rất thảm nhưng trong cái thảm lại có cái hài.
Theo lý thuyết nếu để Cố Tu Du biết Lộc Tiểu Điềm là tác giả của bộ fanfic kia thì quả thực khó có thể đảm bảo được tính mạng, nhưng bây giờ fanfic Cố Tu Du đã trở thành Cố Tuyệt Dục, nhân sinh đúng là khó lường.
Lộc Tiểu Điềm hóa nỗi bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, cô ăn mấy miếng bánh ngọt lớn, trong khi đang nhét cái thứ ba vào miệng thì nhóm nhạc nữ đã đi xuống, một nữ ca sĩ xinh đẹp khác lên thay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!