Đối mặt với Cố Tuyệt Dục đang u oán.
Cố Tu Du không nói chuyện mà chỉ lạnh lùng liếc anh ấy. Cố Tuyệt Dục thấy thì lập tức ngậm miệng.
Cố Tuyệt Dục bị huấn luyện rất thảm nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn chú ý đến chuyện khí chất trên người anh ấy đã có chút thay đổi. Sự e dè lúc đầu gặp dần biến mất, giọng điệu cũng mang theo một chút khí khái thần tiên, mặc dù vẫn còn kém bản chính Cố Tu Du rất nhiều nhưng có thể coi như là đang tiến bộ. Lâm Chiếu Hạc vui mừng nghĩ.
"Vậy tôi đi nấu cơm." Cố Tuyệt Dục nói thầm: "Thật sự tôi không muốn ăn đồ ăn ngoài, anh cũng không cho tôi ăn..."
Tính cách anh ấy còn kém xa Cố Tu Du, anh ấy y chang vợ hiền mẹ tốt miệng thì lẩm bẩm nhưng không bỏ sót một việc nào.
Sắc mặt Cố Tu Du vẫn không thay đổi, anh nói: "Đúng rồi cậu Lâm, tôi có hơi tò mò về cái gọi là fanfic miêu tả cậu ta như thế nào, không biết có thể cho tôi đọc một chút không."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy anh phải để Cố Tuyệt Dục nói rõ thân thế của mình trước, để tôi hỏi xem."
Cố Tu Du gọi Cố Tuyệt Dục đến để anh ấy kể lại những chuyện mà mình đã gặp. Cố Tuyệt Dục lau một giọt nước mắt, nghẹn ngào kể về cuộc sống thê thảm của mình. Anh ấy miêu tả sơ qua, Lâm Chiếu Hạc và Cố Tu Du vừa nghe vừa trợn mắt to hơn, sau khi nghe xong Lâm Chiếu Hạc run giọng nói: "Chờ một lát, cho tôi hỏi chút đã."
Cậu gọi điện cho Tiểu Từ để miêu tả cốt truyện một chút, hỏi Tiểu Từ từng đọc bộ fanfic này chưa.
Trước đây cậu không có quá nhiều hy vọng vào chuyện này, ai ngờ Tiểu Từ nghe xong lập tức nói: "A cái này! Tôi biết! Tiểu thuyết này tên là "Ký ức hôm qua", là một kiệt tác đó!! Sau này còn được chuyển thể thành phim truyền hình!!"
Lâm Chiếu Hạc sợ ngây người: "Thứ này mà còn được chuyển thể thành phim truyền hình??"
Tiểu Từ nói: "Đổi giới tính nữa cơ..."
Lâm Chiếu Hạc nghe tới từ "đổi giới tính" thì quay đầu lại nhìn Cố Tu Du vẫn còn đang nhíu mày nghiêm túc nghiên cứu trò chơi, quyết định không nói chuyện tàn khốc này cho anh biết, cũng không phải tác phẩm nào cũng sẽ dung hợp với hiện thực...
"Vậy cô có tìm được fanfic của nó không?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
"Để tôi tìm thử, nhưng không chắc là có tìm được không." Tiểu Từ nói tiếp: "Tôi sẽ cố gắng."
Lâm Chiếu Hạc "ừm" một tiếng rồi cúp điện thoại.
Một lát sau Tiểu Từ gửi fanfic tới, Lâm Chiếu Hạc chuyển cho Cố Tu Du xem, trước khi đưa anh đọc thì cậu còn căn dặn nhiều lần là không cần quá để ý, đây toàn là fanfic của đám fan hâm mộ, không phải là thật.
Cố Tu Du rất bình tĩnh: "Không sao, tôi chỉ đang muốn biết trải nghiệm của Cố Tuyệt Dục, dùng cái này để tạo ra một phương pháp tu luyện."
Lâm Chiếu Hạc: "Ừm..."
Nhưng rõ ràng Cố Tu Du đã đánh giá cao khả năng tiếp nhận của mình, anh đọc nhanh như gió, cuối cùng biểu cảm bình tĩnh kia cũng dần méo mó đi, đọc một nửa thì không đọc nổi nữa, tay đặt điện thoại xuống có hơi run lên, nói: "Cậu Lâm này."
Lâm Chiếu Hạc cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"
Cố Tu Du nói: "Không biết có thể tìm tác giả của tác phẩm này không? Tôi muốn... Trò chuyện cùng tác giả."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Đây là vẻ mặt muốn trò chuyện đấy à? Nhìn sao cũng giống như muốn cầm dao giết người vậy.
Cậu vội vàng khuyên Cố Tu Du hãy bình tĩnh, nói tác giả không phải cố ý. Huống hồ gì hiện tại chiến tranh loạn lạc, biết đâu tác giả đã chết rồi thì sao?
Sau khi Cố Tu Du hít sâu một hơi thì giọng anh đã bình tĩnh hơn: "Tôi hơi kích động rồi." Anh nhìn fanfic rồi lại nhìn Cố Tuyệt Dục đang mặc tạp dề đứng trong phòng bếp hát hò vui vẻ, nói: "Phải tăng cường độ luyện tập cho Cố Tuyệt Dục!"
Lâm Chiếu Hạc: "..." Anh là huấn luyện viên quân sự à?
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, vết thương trên lưng Lâm Chiếu Hạc cũng sắp khỏi, cậu vật vờ đi đến công ty để bàn chuyện đi du thuyền với Trang Lạc.
Lâm Chiếu Hạc nghe Trang Lạc kể tình hình bên khách hàng khá phiền phức, nói là đi du lịch nhưng thật ra là đi lánh nạn, còn tại sao lại phải đi lánh nạn thì là vì người kia là tác giả.
Lâm Chiếu Hạc nghe xong cảm thấy khó hiểu: "Là một tác giả? Sao vậy? Bị nhân vật truy sát sao?"
Trang Lạc đáp: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!