Chương 43: Cố Tuyệt Dục

Nhân vật phản diện Lâm Chiếu Hạc, à không, là thiếu nữ ma pháp Lâm Chiếu Hạc đã giết chóc tứ phương, cậu vỗ màn hình máy tính khuyên nó nên lương thiện tý, nếu không họ sẽ bị hủy diệt cùng với thế giới.

Lâm Yên đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng, anh ta cảm nhận được xíu uất ức của màn hình máy tính bị vỗ đến mức hoa mắt chóng mặt. Trông vẻ muốn nói lại thôi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ vẫn không nói gì.

Lâm Chiếu Hạc nói: "Cho mày một phút để nghĩ rõ mặt lợi và mặt hại, không nên giãy dụa vô ích và chống cự——"

Máy tính bị cậu vỗ sắp ngất rồi, nó bất đắc dĩ hiện mấy chữ lớn: Tôi đùa thôi.

Lâm Chiếu Hạc cười lạnh: "Trò đùa này không buồn cười chút nào, mau nói vaccine ở đâu, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, chắc mày không muốn nhóm người máy nhỏ bị hỏng đâu ha!"

Lâm Yên: "..." Sao lời thoại này lại quen tai vậy nhỉ.

Vẫn dùng được nòng súng nhưng dưới sự uy h**p của Lâm Chiếu Hạc, cuối cùng máy tính vẫn thỏa hiệp, rưng rưng nước mắt giao vaccine thật đã giấu ra. Nó cho phép những người máy nhỏ đưa két sắt tới rồi sau đó đưa mật khẩu cho Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc rất kích động, sau khi tự nhập mật mã, Lâm Chiếu Hạc lại nhìn thấy một ống thuốc màu xanh lam giống cái trước, cậu đang định cầm lấy thì bị Lâm Yên ngăn lại.

"Để tôi." Lâm Yên nhẹ giọng nói, chắc là sợ Lâm Chiếu Hạc hiểu lầm nên anh ta còn giải thích thêm: "Lực tay tôi khá nhẹ..." Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Tuyệt đối không phải nghi ngờ cậu là người xấu."

Lâm Chiếu Hạc: "..." Nếu cậu không bổ sung câu này trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn chút, cảm ơn.

Có vết xe đổ của Lâm Chiếu Hạc, động tác cầm kháng thể của Lâm Yên lại càng cẩn thận hơn, quả thực giống như một đứa trẻ sơ sinh non nớt, cực kỳ sợ bi kịch tái diễn.

Lâm Chiếu Hạc đứng bên cạnh trừng mắt nhìn máy tính tức giận.

Đồ đã lấy được rồi thì cũng nên đi, chỉ là giờ bọn họ đi ra ngoài như vậy hiển nhiên không an toàn cho lắm.

Lâm Chiếu Hạc híp mắt nhìn máy tính, nói: "Đây là bản thể của mày đúng không?"

Hệ thống AI sửng sốt vài giây mới có phản ứng, run rẩy gõ chữ: Anh muốn làm gì? Anh đã hứa với tôi là sẽ không hủy diệt tôi.

Lâm Chiếu Hạc nói: "Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn tao phải an toàn ra ngoài, lúc đó giao dịch này mới tính là đã chốt kèo." Cậu lấy một quả bom hẹn giờ ra đính lên máy tính: "Đừng cố gắng tháo, nếu không nó trực tiếp phát nổ luôn đấy, chừng nào bọn tao đến nơi an toàn, tao sẽ cho mày biết mật khẩu để gỡ bom!"

Máy tính: "..." Sao anh thành thạo dữ vậy, đó giờ anh hành nghề này à?

Hiển nhiên Lâm Yên cũng cảm thấy kiều uy h**p của Lâm Chiếu Hạc có chút không vẻ vang cho lắm, anh ta ho khan một tiếng nhìn đi chỗ khác, cũng không ngăn cản chỉ là ánh mắt có hơi mơ hồ. Anh ta nghĩ, dựa theo tình tiết bình thường không phải là dùng tình cảm làm AI cảm động và dùng lý trí để AI hiểu*, sau đó là cảnh đoàn tụ à?

(*,(Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý): là tục ngữ Trung Quốc, ý là dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.)

Lâm Chiếu Hạc mặc kệ Lâm Yên nghĩ như thế nào, hiện tại cậu có việc quan trọng hơn phải làm. Cậu lấy thiết bị liên lạc ra liên hệ với Trang Lạc, nói bọn họ biết mình đã hoàn toàn khống chế máy tính, đồng thời bảo bọn họ đến phòng điều khiển tập hợp.

"Đi thôi." Trước khi gặp được anh em tốt, Lâm Chiếu Hạc phải đổi bộ váy vàng nhỏ của mình, cậu biến về dáng vẻ ban đầu.

"Anh sẽ giữ lời hứa chứ?" Máy tính phát ra âm thanh điện tử.

Lâm Chiếu Hạc nói: "Chắc mày chưa biết thế giới đã bị hủy diệt nhỉ, không cần mày nhúng tay vào nữa đâu." Cậu đeo ba lô lên, không quay đầu lại mà chỉ nói: "Giờ ngay cả chuyện chó biết nói mọi người cũng đã quen rồi, AI như mày thì có gì kỳ lạ..."

Có lẽ AI này đến đây chưa đầy ba ngày nên không nhận ra mình đã đến một thế giới hoàn toàn mới.

Máy tính không nói gì, nó chỉ phát ra một loạt âm thanh điện tử không rõ ý nghĩa, thoạt nghe có chút cô đơn.

Giao dịch với AI thành công, Lâm Chiếu Hạc cũng thuận lợi tìm được bọn Trang Lạc. Sau khi biết chuyện Lâm Chiếu Hạc gặp khi lấy vaccine, mọi người đều có chút ngạc nhiên, họ không nghĩ tới nguồn gốc của tai nạn này lại do AI mất kiểm soát.

"Đừng ngạc nhiên nữa." Lâm Chiếu Hạc nói: "Thời gian không còn nhiều, mau đi thôi."

Lúc này cách khoảng thời gian bọn họ ước định với cô Nghiêm còn chưa tới hai tiếng, với tình hình hiện giờ mà chạy về nhất định không kịp. Cũng may bọn họ còn có một Lâm Yên biết bay, Lâm Yên lập tức cầm vaccine chuẩn bị xuất phát.

"Lâm Yên." Tần Hủ lại hơi không tin tưởng anh ta: "Chắc cậu không mang theo vaccine bỏ trốn đấy chứ?"

Động tác của Lâm Yên dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!