Lâm Yên dùng sức đẩy con tinh tinh lớn ra, nhìn Lâm Chiếu Hạc nằm bẹp dưới đất.
Vì trọng lượng của tinh tinh quá lớn nên cơ thể Lâm Chiếu Hạc lún xuống thành hình người trên sàn nhà, cậu được Lâm Yên kéo lên, ngồi dưới đất thở hổn hển. Mất một lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn, lắc đầu nói không được, không kiên trì nổi nữa.
Lâm Yên sốt sắng hỏi: "Có phải cậu bị thương không?"
Lâm Chiếu Hạc đáp: "Không bị thương."
Lâm Yên: "Vậy tại sao không kiên trì nổi nữa?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Không thể kiên trì biến hình nổi nữa..."
Lâm Yên: "..." Đôi khi cậu không cần cậy mạnh đâu.
Cuối cùng Lâm Chiếu Hạc vẫn cắn răng kiên trì, sau khi được Lâm Yên đỡ dậy mới run rẩy nhấn nút thang máy tầng 60.
Lâm Yên thấy cảnh này cảm thấy rất cảm động, nói cậu là người có tín ngưỡng, là tín ngưỡng đã khiến cậu trở nên mạnh mẽ như vậy.
Lâm Chiếu Hạc rưng rưng: "Không sai, là tín ngưỡng."
Lâm Yên: "..." Cậu khóc cái gì chứ.
Thang máy đến, hai người chậm rãi đi vào rồi nhấn tầng 60, trong không gian hẹp, thang máy chậm rãi đi lên, hai người chưa thân quen lắm đứng đối diện nhau, bầu không khí có hơi lúng túng.
Lâm Chiếu Hạc liếc mắt đánh giá Lâm Yên, cảm giác anh ta cũng không khác gì mình, vậy nên theo thiết lập nguyên tác thì có thể rất nhiều phân cảnh sẽ không xảy ra, cậu l**m môi muốn mở miệng nhưng không ngờ rằng Lâm Yên lại nói trước.
Lâm Yên cẩn thận hỏi: "Cậu là người ở thành phố này à?"
Lâm Chiếu Hạc đáp: "Đúng vậy."
Lâm Yên cúi đầu, tâm trạng sa sút hẳn, chậm rãi nói: "Thành thật xin lỗi."
Lâm Chiếu Hạc siết chặt nắm đấm, vẫn không nhịn được mà hỏi câu mình đã muốn hỏi từ lúc mới gặp Lâm Yên: "Tại sao cậu phải làm vậy?"
Tại sao lúc bước vào thế giới này lại giết nhiều người vô tội, là hứng thú nhất thời hay là vì nguyên nhân khác?
Lâm Yên im lặng, đối mặt với câu hỏi của người nhà nạn nhân, anh ta không còn gì để nói.
Lâm Chiếu Hạc thấy anh ta im lặng không nói thì trong lòng có hơi nóng lòng, cậu còn định hỏi lại nhưng thang máy đang chậm rãi đi lên đã "đinh" một tiếng, bọn họ suôn sẻ lên được đến tầng 60 khiến Lâm Chiếu Hạc có hơi bất ngờ... Cậu còn tưởng đi được nửa đường sẽ gặp phải khó khăn trắc trở.
Dù sao nếu làm theo nguyên tác thì ít nhất cũng có thể gặp phải một vài tình huống bất ngờ xảy ra.
"Đi thôi." Lâm Yên ra khỏi cửa thang máy đầu tiên, né tránh câu hỏi của Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc cũng không còn cách nào, đành phải đi theo phía sau anh ta.
Kháng thể mà bọn họ tìm kiếm đang nằm ở một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt trên tầng 60, cách thang máy không xa.
Môi trường ở tầng này so với những chỗ khác quả thật là một trời một vực, trong không khí có mùi mục nát, thậm chí có thể thấy trên màn hình vẫn hiển thị bảng phân công công việc cho các nhân viên, trông như thể vũ trụ chưa nổ thì chúng ta chưa nghỉ.
Lâm Chiếu Hạc và Lâm Yên quẹt thẻ nhân viên, thuận lợi bước vào tầng 60.
"Sao không thấy nhóm Trang Lạc vậy?" Lâm Chiếu Hạc có chút lo lắng, vốn dĩ nhóm Trang Lạc đã đến tầng 60 từ sớm rồi, không ngờ rằng lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu cả.
Lâm Yên nói: "Kỳ lạ, bọn họ phải thuận lợi đi tới tầng 14 chứ." Thang máy cũng ổn, theo lý mà nói thì phải đến nói rồi nhưng lúc này nhìn xung quanh chẳng thấy ai, anh ta có hơi nghi hoặc: "Không có người nào cả..."
"Cẩn thận phía sau!" Đột nhiên Lâm Yên quát lên.
Não Lâm Chiếu Hạc còn chưa phản ứng kịp thì cơ thể đã cử động trước, cậu bổ nhào lên, một giây sau chỗ cậu đứng đã bị súng máy bắn tan tành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!