Chương 41: Mã số G (5)

Tình huống tốt nhất với hiện tại là họ đi lên tầng 13 rồi đi thang máy lên tầng cao nhất.

Thế là mọi người đi về phía cầu thang, trước khi đi Du Chúc Kỳ còn trừng mắt nhìn hai lính đánh thuê kia, nói thầm ai đó rẻ rúng, nói chuyện đàng hoàng thì không chịu nghe, cứ phải túm mặt tát cho hai cái mới hả dạ.

Lâm Chiếu Hạc nghe vậy không nhịn được bật cười ha ha, biểu cảm Lâm Yên cũng thư giãn rất nhiều.

"Lấy lại tinh thần đi." Trang Lạc nhắc nhở: "Đừng để ý đến bọn họ."

Mọi người lập tức ngưng cười, trở nên cảnh giác hơn.

Sau khi đến tầng 13, Lâm Chiếu Hạc đi qua cửa nhỏ ở cầu thang, vừa thấy tình hình bên trong lập tức hít sâu một hơi.

So với cảnh tượng còn được coi như sạch sẽ ở những tầng khác, tầng 13 này này không khác gì một nơi luyện ngục* ở trần gian, trong tầm mắt chỉ có thể thấy một màu đỏ như máu. Mặt đất, tường và thậm chí cả trần nhà đều bị máu nhuộm đỏ sẫm, còn có thể nhìn thấy những phần chân tay bị cụt đầy đáng sợ ở khắp nơi.

(*Luyện ngục (): Luyện ngục hay luyện tội là một trạng thái trung gian sau khi chết mà thể xác sẽ được thanh tẩy qua một quá trình. Quá trình luyện tội là quá trình thanh tẩy cuối cùng của người được chọn, hoàn toàn khác với hình phạt của những kẻ đáng bị nguyền rủa.)

Khi nhìn thấy những thứ này, không khó để tưởng tượng ra nơi này đã từng xảy ra thảm kịch như thế nào, những người đáng thương này thậm chí còn chưa kịp biến đổi thành tang thi đã chết ở đây.

Sắc mặt Tần Hủ sắc mặt rất khó coi, nói: "Rốt cuộc ở đây có cái gì vậy."

"Suỵt." Trang Lạc ra hiệu im lặng.

Du Chúc Kỳ nhỏ giọng nói: "Cầu thang bị thứ gì đó đập nát."

Quả nhiên lúc mọi người nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng 14 thì chỉ thấy nơi đó xuất hiện một khoảng trống khổng lồ, rộng ít nhất cũng phải ba bốn mét, chỉ dựa vào sức người thì rất khó qua.

Lâm Yên nói: "Không sao đâu, tôi có thể đưa hai người qua một lần." Anh ta có thể bay.

Lâm Yên vừa nói xong, Lâm Chiếu Hạc liền nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng động kỳ lạ, c** nh* giọng nói: "Trên đỉnh đầu chúng ta có tiếng động." Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa thông gió trên đỉnh đầu mình.

"Cẩn thận, cách xa chút." Trang Lạc còn chưa dứt lời, Lâm Chiếu Hạc liền thấy cửa thông gió trên đầu mình bị thứ gì đó đánh văng ra, một sợi tơ màu trắng bắn thẳng về phía cậu. Thứ này xuất hiện quá nhanh, Lâm Chiếu Hạc vốn chưa kịp phản ứng liền bị nó dính chặt, sau đó đột ngột kéo lên.

"ĐM——" Lâm Chiếu Hạc hét thảm thiết một tiếng, nhưng chỉ trong chốc lát, cả người cậu đã bị kéo vào cửa thông gió.

"Lâm Chiếu Hạc!!" Giọng nói của Trang Lạc vang lên ở phía dưới, nương theo tiếng hét của hắn, xung quanh cũng vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú trước khi chúng đi săn, dường như người đứng ở phía dưới cũng gặp phải quái vật khác.

Sau khi Lâm Chiếu Hạc bị kéo vào cửa thông gió, cậu cứ lăn trong đường ống như một quả bóng bàn, cơ thể không ngừng bị kéo đi va chạm vào đường ống thông gió, cậu bị đụng đến mức đầu óc choáng váng, cắn răng lấy dao găm dắt bên chân ra rồi cố sức c*m v** ống thông gió dưới người, lúc này mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.

Lâm Chiếu Hạc thở hổn hển nhìn thứ đã bắt cậu ở phía sau—— trong bóng tối, tám con mắt huỳnh quang đã tiết lộ danh tính của nó, tứ chi màu đen đầy lông tơ chiếm cứ toàn bộ ống thông gió, miệng nó chảy ra chất lỏng màu xanh lá, tham lam nhìn chằm chằm con mồi sắp bị bắt, đây là một con nhện khổng lồ đã bị tang thi hóa.

Cơ thể của nó bởi vì bị virus tang thi xâm nhập mà dần dần thối rữa, nhưng khát vọng với thịt và sinh vật vẫn khắc sâu tới tận xương tủy.

Lâm Chiếu Hạc không hề sợ tang thi mà rất sợ những động vật chân khớp lông xù này, cậu hét thảm một tiếng, cậu dùng sức vùng vẫy, cố gắng đá bay những sợi tơ nhện vướng vào chân phải, nhưng sức mạnh của những sợi tơ nhện này không bình thường, Lâm Chiếu Hạc không thể dùng chân để thoát ra được.

"Đừng kéo nữa anh ơi!!" Lâm Chiếu Hạc kêu gào thảm thiết: "Mẹ nó anh kéo sắp tụt quần rồi này——"

Con nhện lại muốn thu lưới lần nữa, Lâm Chiếu Hạc lại cảm thấy một lực kéo thật lớn. Một tay cậu cầm dao găm không dám buông lỏng, tay kia nhanh chóng mò mẫm trong túi quần.

Con nhện thấy không kéo nổi con mồi liền bắt đầu đi về phía Lâm Chiếu Hạc, tám cái chân dài kh*ng b* của nó nhanh chóng di chuyển trong không gian chật hẹp, tốc độ nhanh kinh khủng.

Lâm Chiếu Hạc sắp sụp đổ rồi, cậu thà chết chứ không muốn bị thứ này trèo lên người, trong giọng nói của cậu còn mang theo nức nở quát: "Mày đừng tới đây!!"

Đáng tiếc nhện không hiểu tiếng người, nếu không có khi nó càng thấy phấn khích.

Chỉ mất một thời gian ngắn, con nhện đã nhanh nhẹn bò tới phía sau Lâm Chiếu Hạc, chân trước của nó giơ lên để lộ răng nanh bén nhọn và cái miệng chảy đầy chất lỏng màu xanh lá.

Lâm Chiếu Hạc không rảnh mà quan tâm nhiều chuyện nữa, cậu lấy thứ mò được trong túi quần ra. Sau khi rút chốt bảo hiểm ra liền trực tiếp ném vào trong miệng quái vật, theo lý thuyết thì ném thứ này ở khoảng cách gần như vậy đúng kiểu tự sát nhưng cậu thà chết chứ không muốn tiếp xúc thân mật với một con nhện khổng lồ.

Cùng với tiếng nổ "Ầm" thật lớn cơ thể con nhện cũng nổ tung, Lâm Chiếu Hạc cũng như bị người ta đấm mạnh tới mức bay ra thật xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!