Trang Lạc cố nhịn cười, hắn chỉ thử chút thôi, không ngờ có tác dụng thật.
"Mẹ nó, mẹ nó, sao tôi lại ở đây?" Khi Lâm Chiếu Hạc tỉnh lại mới thấy rõ tình cảnh của mình, máu me đầy người, tay không tấc sắt đứng trong phòng, xung quanh là mớ hỗn độn, Lâm Chiếu Hạc mờ mịt hỏi: "Sếp, tôi bị sao vậy? Có phải tôi bị thứ này bắt cóc không? Anh đã cứu tôi hả?"
Trang Lạc: "... Chắc là vậy?"
"Vậy chúng ta đi nhanh đi." Lâm Chiếu Hạc sợ hãi: "Ở đây thật là khủng khiếp."
Trong tầm mắt, khắp nơi đều là máu thịt đỏ hồng, trong không khí còn có thứ mùi buồn nôn làm cậu thấy rất sợ hãi.
Nhìn Lâm Chiếu Hạc trước mặt vừa nhỏ yếu đáng thương vừa bất lực, Trang Lạc cũng không nhịn được mà khẽ cười khiến Lâm Chiếu Hạc mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Tại sao sếp lại cười vui vẻ như vậy? Lẽ nào là vì cứu được mình? Lâm chiếu Hạc không hiểu, không đúng, không phải vừa mới nhìn thấy Tần Hủ nổ súng với sếp sao? Sếp còn trúng đạn ngã xuống... Rồi đỡ? Đỡ xong sau đó hoàn toàn không còn ấn tượng.
"Đi thôi." Trang Lạc nhìn Lâm Chiếu Hạc đang đứng ngây người rồi giơ tay ra.
Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn cho Trang Lạc nắm tay, chậm rãi bước đi như trẻ con được cha mẹ dẫn về từ nhà trẻ. Còn mọi thứ xung quanh vẫn kh*ng b* như cũ.
Nhờ phúc của Lâm Chiếu Hạc, đường đi ra ngoài bệnh viện rất thuận lợi, thậm chí khối thịt ban đầu chặn bên hành lang cũng không thấy bóng dáng, Du Chúc Kỳ còn thấy kỳ lạ: "Gặp quỷ à, mới vừa rồi còn chặn, sao mấy người vừa tới thì rút lui..."
Trang Lạc nói: "Có thể là hy vọng chúng ta rời đi sớm một chút."
Du Chúc Kỳ: "..."
Lâm Chiếu Hạc đứng cạnh Trang Lạc bị dọa đến biến sắc, như thể người vừa nãy xách lưỡi rìu chém người ta không phải là cậu, khiến Du Chúc Kỳ muốn tâm thần phân liệt đến nơi, hỏi Lâm Chiếu Hạc không sao chứ?
"Tôi không sao." Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng: "Vừa nãy ghê thật, tôi bị dọa sợ luôn..."
Tần Hủ đang hấp hối vịn vào Du Chúc Kỳ, nghe được câu nói của Lâm Chiếu Hạc thì như sắp hộc máu, thầm nghĩ anh xém chút bị dọa chết, còn tôi xém chút bị anh chém chết rồi. Mặc dù tôi suýt mất mạng nhưng anh thật sự đã bị dọa á!
Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không nhớ vừa nãy mình đã làm gì, cũng không nhận ra thái độ e ngại của Tần Hủ, cậu chỉ nghĩ rằng sau khi Tần Hủ nổ súng bắn sếp thì cắn rứt lương tâm.
Bọn họ băng qua hành lang, sau đó ra ngoài từ một lối khác, cuối cùng thuận lợi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi rời khỏi đó, Du Chúc Kỳ liền tháo mặt nạ phòng độc của mình xuống, hít một hơi không khí trong lành thật mạnh, giờ đây cậu ta mấy tang thi nhỏ cũng đáng yêu phết.
Hiển nhiên Tần Hủ cũng cảm thấy như vậy, nói: "Đám sinh vật nhỏ nhắn này đáng yêu biết bao..." Và so sánh với Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc: "?" Đầu óc mấy người bị hun hỏng rồi hả?
"Nhanh đến phòng thí nghiệm." Trang Lạc phá vỡ bầu không khí an lành này.
Mọi người ngước mắt lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một dãy nhà ở phía xa, tòa kiến trúc cao vút chạm mây, không hề phù hợp với môi trường đổ nát xung quanh mình, nhìn từ bên ngoài, nó vẫn ngay ngắn xinh đẹp, thậm chí còn có vài căn phòng đang tỏa ra hào quang yếu ớt, nhìn cao ngất trong cái thế giới tối tăm này.
"Chất liệu phòng thí nghiệm đặc biệt." Tần Hủ chậm chạp đến sau, lúc này mới lấy tài liệu mà cô Nghiêm đã chuẩn bị cho bọn họ ra chậm rãi đọc: "Bên ngoài là một loại kính chống đạn đặc biệt, có thể chịu được va chạm trên mười tấn, phá từ bên ngoài rất khó, chúng ta chỉ có thể đi vào từ cửa. Mà cửa vào cũng chỉ có một, toàn bộ đều thiết kế tự động hóa, cho phép hoạt động mà không cần tác động của con người, chương trình bảo vệ cũng vận hành tự động, lối vào có hai tháp laser, một khi có người không thuộc công ty bước vào thì sẽ phát động, nhưng không sao, chúng ta có thẻ ra vào..."
"Phòng thí nghiệm này chưa bị tấn công cũng trâu bò thật." Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu nhìn: "Đây là sức mạnh của đồng tiền à?"
"Đúng là sức mạnh của đồng tiền thật." Du Chúc Kỳ khẳng định.
Trong nguyên tác, phòng thí nghiệm nổi tiếng này chống được đến phần ba mới bị nhân vật chính dùng tên lửa đặc chế mới phá hủy được, có thể tưởng tượng được độ phòng thủ của nó mạnh đến đâu, nhưng dù bên ngoài có kiên cố đến đâu cũng không thể ngăn được biến chất bên trong, sau khi virus bộc phát, phòng thí nghiệm liền trở thành chỗ nuôi cấy quái vật, rất nhiều sinh vật quái dị được nuôi dưỡng bên trong bị lây nhiễm, virus ban cho bọn chúng sức mạnh khủng khiếp hơn.
Trong phim, đội của nhân vật chính suýt nữa là bị diệt.. Có thể tưởng tượng đến sức chiến đấu của bọn quái vật bên trong, với lại hiện tại tang thi tiến hóa nhanh,
Dựa theo kế hoạch, bọn họ cần bước vào phòng thí nghiệm, đi thang máy đến tầng 10, sau đó lại đổi sang thang máy cao tầng đến tầng 60, kháng thể duy nhất trên thế giới đặt ở phòng nào đó ở tầng 60, trước khi trời sáng bọn họ phải lấy được nó.
"Bên Lâm Yên không sao chứ?" Đột nhiên Lâm Chiếu Hạc nhớ ra gì đó.
Bọn họ nhanh chóng đến phòng thí nghiệm, nhưng bên Lâm Yên vẫn không có động tĩnh, sau khi xảy ra vụ nổ thì đường phố lại lặng ngắt như tờ, khiến người ta có hơi bận tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!