Lâm Chiếu Hạc mua một ít nhu yếu phẩm cần thiết, sau đó đi đến quầy thu ngân xếp hàng.
Mặc dù là sinh vật giả tưởng nhưng cũng được dựa theo nguyên tắc của không gian thật, vậy nên đứng trước mặt Lâm Chiếu Hạc là con rồng hai đầu, phía sau là người đàn ông cao lớn cao hai mét, còn cậu bị kẹp ở giữa như một con búp bê vải đồ chơi.
Sau đó con rồng hai đầu cao gần hai mét lúc tính tiền còn thuận tay rút ra vài hộp áo mưa bên cạnh hộp kẹo cao su, Lâm Chiếu Hạc lập tức trợn tròn mắt, thầm nghĩ thực sự là con rồng không nhìn lại tướng mạo của mình, lớn như thế mà lại đi sử dụng kích thước của con người…
Ai ngờ con rồng này lại có thể cảm nhận được cậu đang nghĩ gì, một cái đầu của nó quay lại nói với cậu: "Người ta là con gái đó."
Lâm Chiếu Hạc: "…" Thì ra là thế, chờ chút —— hình như có gì đó sai sai ở đây.
Cái đầu rồng kia quay lại, lạnh lùng xùy một tiếng, là giọng nam, nó nói: "Con người mấy anh thật là b**n th**."
Lâm Chiếu Hạc: "…" Đúng vậy, kể từ khi không gian giả tưởng và không gian thật dung hợp thì đam mê t*nh d*c của mọi người càng ngày càng kỳ quái.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Lâm Chiếu Hạc vẫn còn đắm chìm trong mấy cái đam mê t*nh d*c kỳ lạ của anh bạn. Khu vực này hiện tại tương đối an toàn, nhưng những nơi khác thì chưa chắc, ví dụ như cậu từng nhìn thấy trên một nhà cao tầng là rừng cây rậm rạp ở khu vực có độ dung hợp cao, hoặc những gì chảy dưới sông không phải là nước mà là dung nham, những cảnh tượng này kỳ quái hoang đường như trong giấc mộng.
Trong đó đầy rẫy những sinh vật được sinh ra từ trí tưởng tượng của loài người, lúc sự thật và mộng tưởng hợp lại làm một, cũng không biết đó là mộng đẹp hay là ác mộng.
Về đến nhà, vũng nước đọng trên trần nhà Lâm Chiếu Hạc lại lớn thêm một chút, khác hẳn với lần trước, lúc này nước đọng lại trông giống như một hình người đang nằm trên mặt đất…
Lâm Chiếu Hạc nằm trên giường nhìn chằm chằm một lát, trong đầu hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, cậu bật dậy khỏi giường, cầm chìa khóa rồi xông ra ngoài.
Ông Trần hôm nay không tập thể dục ở công viên, Lâm Chiếu Hạc thấy ông đang đọc báo trong phòng bảo vệ.
"Bác Trần." Lâm Chiếu Hạc kêu lên.
Ông Trần thở dài một tiếng, nói: "Chuyện gì hả Tiểu Lâm."
"Phòng trên tầng 18 còn có người ở không?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
Ông Trần: "Gì?? Mười tám vị La Hán?"
Lâm Chiếu Hạc: "… Cháu nói là phòng trên tầng 18!!"
Ông Trần: "Ghê gớm, ghê gớm thật."
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy ông Trần quả thật rất ghê gớm, cậu lau mặt, đang suy nghĩ mình có nên viết thư để giao tiếp hay không thì liền thấy một chùm chìa khóa lớn bên trong góc phòng bảo vệ, trên chìa khóa còn viết rõ số phòng ở chung cư.
Lâm Chiếu Hạc nhanh trí, chỉ chỉ chìa khóa: "Bác Trần, cháu quên mang chìa khóa, bác cho cháu mượn chìa dự bị đi."
Vẻ mặt ông Trần như thể tôi không biết cậu đang nói gì, Lâm Chiếu Hạc dùng tay ra hiệu, cuối cùng ông Trần cũng hiểu, híp mắt nói: "Không mang chìa khóa hả? Người trẻ tuổi sao lại bất cẩn như vậy… Nhà cậu ở tầng nào?"
"Dạ tầng này." Sau khi lừa xong, Lâm Chiếu Hạc đưa tay cầm lấy chìa khóa 18 – 2, vội vàng tạm biệt ông Trần rồi chạy ra ngoài.
Ông Trần mắt lờ mờ, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Chiếu Hạc, đôi mắt vốn đã không lớn nay lại càng nheo chặt hơn.
Lâm Chiếu Hạc cầm chìa khóa đi thẳng lên tầng 18.
Lúc trước thì không sao, bây giờ nghĩ kỹ lại, dù là âm thanh hay vũng nước đọng lại thành hình người trước kia thì cũng rất khả nghi, hay là có người chết trên lầu, sau đó thi thể nằm mãi dưới đất không ai hay biết, cuối cùng thối rữa trên mặt đất, trần nhà bị ăn mòn liền in vết thi thể…
Nghĩ đến đây, Lâm Chiếu Hạc cảm thấy dạ dày mình có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến việc có người chết bốc mùi trên đầu mình thì toàn thân đều run rẩy, nhất định phải lên đó xem rốt cuộc có chuyện gì.
Lúc này trời đã ngả màu, Lâm Chiếu Hạc đi thang máy đến tầng 18.
Phòng 18 – 2 là phòng trong cùng, không biết có phải Lâm Chiếu Hạc bị ảo giác hay không nhưng cậu luôn có cảm giác tầng này không có người ở, thoạt nhìn cũng không có nhiều nhà bật đèn, toàn bộ hành lang đen ngòm như một cái miệng to đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống những người lên đây.
Lâm Chiếu Hạc đi đến trước cửa nhà 18 – 2, cậu nhìn chiếc chìa khóa trên tay rồi lại nhìn cánh cửa đen như mực trước mặt, cậu ngửi thấy mùi kỳ lạ thoang thoảng, thứ mùi hôi thối ẩn trong mùi thơm kỳ lạ, giống như có người dùng nước hoa nồng đậm để che đi thứ mùi tanh tưởi ấy vậy.
Dựa theo cốt truyện bình thường thì Lâm Chiếu Hạc sẽ mở cửa vào xem, nhưng với tư cách là mọt phim lão làng đã xem qua vô số bộ phim ở thế kỷ 21 thì cậu quyết định sẽ hẹn ngày khác để đến khi ngửi được cái mùi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!