Chương 39: Mã số G (3)

Lâm Chiếu Hạc nói một câu nhạt nhẽo: "Đi thôi." Rồi đi theo sau Lâm Yên.

Mọi người tiếp tục lên đường, chỉ có Tần Hủ vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Yên hồi lâu. Lúc Lâm Chiếu Hạc nghĩ anh không đi theo thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, Tần Hủ vẫn đi cùng.

"Cậu không sao chứ?" Đi được một đoạn đường, Trang Lạc chợt hỏi nhỏ.

Lâm Chiếu Hạc phải chờ một lúc mới biết là Trang Lạc đang hỏi mình. Đúng vậy, tình cảnh của cậu y chang Tần Hủ, có thể nói Lâm Yên cùng chung kẻ địch với bọn họ, nhưng chuyện kỳ lạ là Lâm Chiếu Hạc không có phản ứng kịch liệt như Tần Hủ. Thậm chí trong khoảnh khắc thấy gò má Lâm Yên, trong đầu cậu không có thù hận dâng trào mà là sự thân thiết không giải thích được, cứ như hai người đã quen biết nhau từ lâu.

Thậm chí trong đầu còn tự hỏi vết sẹo ghê gớm trên mặt của Lâm Yên từ đâu mà ra, ai có thể làm anh ta bị thương nặng như vậy.

Lâm Chiếu Hạc nghĩ kỳ lạ thật, tại sao cậu lại không có chút thù hận nào với kẻ đầu têu trước mặt này.

"Không sao." Lâm Chiếu Hạc trả lời.

Có lẽ Trang Lạc cảm thấy cậu đang cậy mạnh, hắn giơ tay xoa đầu cậu, khẽ thở dài.

Dưới bóng đêm đen kịt, mọi người trong tiểu đội vất vả tiến về trước trong thành phố xa lạ này, may mà có bản đồ của Tần Hủ giúp bọn họ không đi vào những đường quanh co, nếu con đường phía trước luôn thuận lợi như vậy thì tầm rạng sáng bọn họ sẽ đến được phòng thí nghiệm.

Mà lúc đi ngang qua một khu chung cư nào đó, Lâm Chiếu Hạc đột nhiên để ý thấy trên mặt đất có rất nhiều vật thể hình tròn kỳ quái, cậu nhìn kỹ lại thì cảm thấy những thứ này như trứng động vật, c** nh* giọng hỏi: "Những quả trứng kia là gì vậy?"

Trang Lạc nhìn theo giọng nói, sắc mặt lập tức thay đổi: "Hỏng rồi."

"Là trứng của Kẻ Không Cánh." Du Chúc Kỳ nói: "Đm, lần này lớn chuyện rồi."

Kẻ Không Cánh là một loại tang thi biến dị, mặc dù tên là Kẻ Không Cánh nhưng có thể bay lượn trong không trung... Tang thi có thể bay đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể phát tán virus ở bất cứ ngõ ngách nào trên thế giới, ý nghĩ khống chế ngọn nguồn sẽ bị chặn lại hoàn toàn.

Trang Lạc nhìn đồng hồ: "Khu dung hợp này xuất hiện từ ba ngày trước, thời gian ấp trứng nhanh nhất là năm ngày, dựa theo tính toán, chúng ta còn chưa đến 48 giờ để đưa kháng thể về."

"Tại sao không thể dùng đạn hạt nhân?" Tần Hủ nói: "Cứ trực tiếp san bằng bọn chúng là được rồi..."

"Dùng đạn hạt nhân với người chết cũng vô dụng thôi." Du Chúc Kỳ bất đắc dĩ nói: "Tang thi là người đã chết, còn sợ cậu phá hủy tế bào nữa à? Nhưng ngược lại đạn khác thì có thể, mà vấn đề là trong khu dung hợp này có quân đội, nếu để bọn họ biết được thì chưa biết bên nào sứt đầu bên mẻ trán đâu."

Tần Hủ: "..."

"Chỉ có thể nhanh hơn một chút..." Du Chúc Kỳ vừa nói xong liền nghe được tiếng nổ lớn truyền đến từ phía trước, kèm theo đó là ánh lửa cao ngất thu hút ánh mắt mọi người.

Địa điểm xảy ra vụ nổ cách bọn họ khá xa, nhưng lại là khoảng cách ngắn nhất để bọn họ đi đến phòng thí nghiệm.

"Hỏng rồi, có phải người đội khác xảy ra chuyện rồi không?" Lâm Chiếu Hạc lập tức nghĩ đến nhóm người tách ra khỏi bọn họ.

"Không thể liên lạc được." Du Chúc Kỳ nói: "Hay là chúng ta đừng đến đó."

Đêm nay đột nhiên xuất hiện tiếng nổ, tất nhiên sẽ khiến tất cả tang thi chú ý đến, không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả sinh vật biến dị trong thành phố đều sẽ đến gần nơi xảy ra vụ việc, nếu giờ bọn họ đến đó thì quá nguy hiểm.

"Còn đường nào khác không?" Trang Lạc hỏi.

"Có." Tần Hủ nói: "Nhưng phải vào trong bệnh viện... Anh biết đó, bệnh viện ở đây kiểu..."

Trang Lạc: "Đi đường vòng đi."

"Tôi muốn đi đến giúp bọn họ." Đột nhiên Lâm Yên lên tiếng.

Thấy mọi người nhìn mình, vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói: "Bọn họ là đồng đội trong nhóm tôi, nếu cứ bỏ mặc như vậy thì không ổn, mấy người đi đường vòng đi, tôi qua đó xem thử, coi cứu được mấy người rồi đến phòng thí nghiệm với chúng ta."

"Cậu điên rồi à?" Tần Hủ khó hiểu: "Cậu đi qua đó chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp."

Lúc này bọn họ đang trốn ở nơi vắng vẻ, có thể nhìn thấy được bên ngoài có rất nhiều tang thi đang lao đến nơi xảy ra vụ nổ, dù Lâm Yên có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là con người...

"Không sao." Lâm Yên nói: "Tôi tự biết chừng mực."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!