Cố Tu Du vô cùng thông minh mà người thông minh thường rất nhanh quen những thứ mới lạ, anh híp mắt, nhanh chóng học được phương pháp Lâm Chiếu Hạc dạy rồi bắt đầu tự thao tác.
Sức hấp dẫn của trò chơi không ai có thể địch lại, năm đó Lâm Chiếu Hạc cũng là một tay nghiện game chính hiệu, hồi đó cậu có thể ở lì trong ký túc xá một tuần không ra ngoài, chơi đến nhiều mức vành mắt đen thui, nhìn dáng vẻ như muốn đột tử đến nơi.
Nhưng cũng chỉ là chuyện năm đó, từ khi hai thế giới dung hợp, Lâm Chiếu Hạc gần như không đụng vào trò chơi nữa. Dù sao mỗi một lần thích của cậu đều có khả năng hóa thành tổn thương thật với con người ở không gian thật.
Bây giờ tất cả các loại máy chơi game đều đã ngừng sản xuất, giờ thứ mọi người có thể chơi là mấy trò chơi đơn giản như Anipop, không ngờ trong nhà Cố Tu Du vẫn còn sót lại thứ này.
"Vậy ngài Cố, anh cứ chơi đi." Trang Lạc nói: "Tôi và Tiểu Hạc đi trước, ngài có chuyện gì cứ gọi cho cậu ấy... Biết dùng điện thoại chứ?"
Cố Tu Du ừ một tiếng, sau đó lại nói: "Không tiễn."
Lâm Chiếu Hạc và Trang Lạc đi ra cửa, hai người liếc nhau một cái đồng thời có cảm giác Cố Tu Du này khá dễ chăm sóc đấy.
"Tiểu Hạc, vậy tôi về trước đây. Mấy ngày nay cậu cứ ở cùng Cố Tu Du, ráng dưỡng thương đi." Trang Lạc dịu dàng nói: "Có việc gì cứ gọi cho tôi."
Lâm Chiếu Hạc gật đầu nói vâng. Mãi đến khi thấy Trang Lạc đi xa mất hút rồi cậu mới chợt nhận ra vừa rồi Trang Lạc không gọi tên cậu mà gọi là Tiểu Hạc.
Chẹp... Lâm Chiếu Hạc ngại đỏ mặt vì không hiểu sao nghe cứ thấy ngọt ngào lạ lạ sao ấy.
Cố Tu Du là một người rất dễ chăm sóc, anh tự chơi game một mình cả đêm chứ không đến quấy rầy Lâm Chiếu Hạc.
Mãi đến sáng hôm sau, Lâm Chiếu Hạc mới nhận được cuộc gọi đầu tiên.
"Alo, ngài Cố." Lâm Chiếu Hạc mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi của Cố Tu Du: "Có chuyện gì hả?"
"Cậu lên đây chút đi." Cố Tu Du nói.
Lâm Chiếu Hạc trèo lên lầu, lúc đến phòng Cố Tu Du cậu vốn tưởng rằng Cố Tu Du có vấn đề gì không hiểu, ai ngờ anh lại chỉ vào màn hình rồi tỏ vẻ hợp tình hợp lý nói với Lâm Chiếu Hạc: "Cửa này tôi không qua được, có cách nào để qua không."
Lâm Chiếu Hạc tập trung nhìn, phát hiện đây là Boss trong một game hành động vô cùng khó, trò chơi này cậu từng chơi. Nhưng mà chơi lâu rồi nên giờ quên sạch luôn, hơn nữa nhân vật của Cố Tu Du còn đang c** tr*n lộ mông, tay cầm vũ khí đi ra từ thôn Tân Thủ, chơi được đến màn này là đã vô lý lắm rồi.
Lâm Chiếu Hạc nói: "Anh phải đi kiếm thêm tý trang bị nữa, không phải Boss trước có rớt tài nguyên cho anh à? Anh làm vậy..."
Hai người bắt đầu luyên thuyên với nhau, bầu không khí lập tức khí thế ngất trời. Sau khi nghe Lâm Chiếu Hạc đề nghị, Cố Tu Du bắt đầu tự chế tạo trang bị cho chính mình.
Thái độ của anh với Lâm Chiếu Hạc cũng dịu dàng hơn rất nhiều, ít nhất không bất khả xâm phạm như lúc mới gặp mặt.
Không phải là Lâm Chiếu Hạc để ý chuyện này làm gì, còn nói cho Cố Tu Du biết vũ khí này phải kết hợp với một bộ phù hiệu khác, kết hợp như vậy nó sẽ mang lại hiệu quả đặc biệt trong chiến đấu.
Khi hai người đang nói chuyện thì có tiếng cốc cốc ai đó gõ cửa phòng.
Lâm Chiếu Hạc thấy kỳ lạ hỏi: "Ai vậy?"
Cố Tu Du lập tức tập trung hơn hẳn: "Chắc là tìm tôi."
Lâm Chiếu Hạc liền ngạc nhiên, Cố Tu Du chuyển tới đây còn chưa tới một ngày mà đã có người tìm tới cửa luôn? Cậu nhìn qua mắt mèo, quả nhiên thấy một người đàn ông xa lạ, người đàn ông nhẹ nhàng nói qua cánh cửa: "Thầy."
A, xem ra là học trò của Cố Tu Du, cơ mà nhìn kiểu gì cũng thấy thái độ của Cố Tu Du không chào đón người này lắm.
Lâm Chiếu Hạc liếc Cố Tu Du một cái, dùng ánh mắt hỏi anh có muốn mở cửa hay không. Biểu cảm Cố Tu Du không chút thay đổi, vừa giơ tay lên cánh cửa liền mở ra, anh lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì? "—— giọng điệu lạnh lùng và cả thần thái này hoàn toàn khác với dáng vẻ bàn bạc cùng Lâm Chiếu Hạc lúc nãy.
"Thầy." Sắc mặt người nọ vốn vô cùng vui sướng, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc liền lập tức âm trầm hẳn. Cơ mà một giây sau lại lập tức trở về như ban đầu, sắc mặt thay đổi xoành xoạch khiến Lâm Chiếu Hạc cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
"Thầy, không phải em đã tìm phòng cho thầy rồi à?" Người đàn ông nói: "Sao thầy vẫn sống ở đây thế?" Anh ta tỏ vẻ ghét bỏ nhìn căn phòng: "Căn phòng cũ như vậy sao mà xứng với thầy được?"
Lâm Chiếu Hạc uất ức nghĩ phòng chỗ chúng tôi chỉ có vậy thôi đó, sao anh vừa xuất hiện đã trưng cái thái độ này thế, đúng là vô lễ mà. Cố Tu Du cũng im lặng nhìn màn hình, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với người đàn ông.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Thầy, em có biết một căn phòng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!