Nhìn hoa văn sao sáu cánh cùng căn nhà nhỏ trước mắt, Khương Nam kéo Khương Hoàn thở hồng hộc hỏi: "Chúng ta có cần đi vào không? Hình như chị tôi sắp tỉnh..."
Lâm Chiếu Hạc qua chỗ hông nhà gỗ, nhìn vào phòng qua ô cửa sổ, bên trong tối đen như mực chỉ loáng thoáng thấy một bóng người ngồi giữa phòng, cậu thử đẩy cửa thấy không đẩy được: "Bên trong có người."
Trang Lạc nói: "Để tôi."
Hắn nhấc chân lên đạp cửa, cánh cửa gỗ kia bị hắn đá ba bốn cái liền nhanh chóng lung lay sắp đổ, cót két một tiếng đổ xuống đất.
Khi cánh cửa vừa đổ xuống, cảnh tượng trong phòng cũng hiện ra.
Đó là một bà già ngồi trên ghế, ăn mặc gọn gàng, hơi cúi đầu nên không thể nhìn thấy dung mạo.
Lâm Chiếu Hạc cẩn thận đi vào mới phát hiện đây chỉ là một thi thể, dường như bà già chết đã lâu, da thịt khô héo hết rồi.
Lâm Chiếu Hạc nói: "Trang nhật ký ở trên người bà ấy à?" c** nh* giọng hỏi một câu.
"Tìm xem thử." Trang Lạc nói.
"Làm phiền, chớ trách chớ trách." Lâm Chiếu Hạc vẫn rất tôn trọng người chết, nếu không phải vì mạng sống nhất định cậu không đi quấy rầy người ta.
Cậu giơ tay muốn kiểm tra thi thể, nhưng tay cậu vừa mới giơ lên giữa không trung, thi thể vốn đã chết từ lâu liền đột nhiên bật dậy, một tay bắt lấy cổ tay Lâm Chiếu Hạc——
"Mẹ kiếp!" Lâm Chiếu Hạc bị dọa nhảy dựng lên như lò xo.
Thi thể kia nắm lấy tay cậu, gương mặt dữ tợn như bộ xương khô tiến lại gần, trông cứ như muốn dán lên mặt Lâm Chiếu Hạc, nó phát ra tiếng gầm khàn khàn: "##^&%!$*&%¥&@%...".
Lâm Chiếu Hạc nghe vậy lập tức bật khóc: "Nó nói cái gì thế, tôi không biết tiếng Anh!"
Mọi người: "..."
Chu Trạch vốn định đến giúp Lâm Chiếu Hạc, nghe được câu này suýt chút nữa thành không công*, cậu ta bị sặc đến mức ho khan vài cái: "Bà ấy nói đừng hòng đưa Joseph đi..."
(*: là một từ vựng trong tiểu thuyết võ hiệp, có nghĩa là nỗ lực hết mình rồi bị phá hủy trong một lần.)
Lâm Chiếu Hạc sụp đổ: "Bà tránh xa tôi một chút, tôi là một lão già, lấy đâu ra sức mà đưa con trai bà đi chứ..." Rõ ràng mọi người cùng nhau lục soát mà, sao lại làm hại mỗi cậu.
Trang Lạc cảm thấy trong trò chơi này, chuyện khiến hắn hao phí nhiều sức lực nhất không phải là đánh quái mà là cố nhịn để không chê cười cấp dưới của mình.
Hắn giơ tay dùng sức kéo một cái, cuối cùng cũng giúp Lâm Chiếu Hạc thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thi thể... Điều không được hoàn hảo là toàn bộ cánh tay của thi thể đều bị kéo xuống, bàn tay còn đang nắm chặt tay Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy mình sắp điên rồi, tức giận nói: "Mấy người cười cái gì mà cười, mau đi tìm nhật ký đi!" Cậu vẩy tay mấy cái cũng không vứt được cái cánh tay kia, chỉ có thể kệ cha nó*, dứt khoát không thèm quan tâm tới nó nữa.
(*nguyên văn: : chuyện dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu), không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.)
Nụ cười sẽ không biến mất mà nó chỉ chuyển dời—— từ gương mặt Lâm Chiếu Hạc sang gương mặt người khác, xây dựng niềm vui trên sự đau khổ của người khác là chuyện sung sướng nhất.
Dưới sự chỉ trích đầy phẫn nộ của Lâm Chiếu Hạc, cuối cùng mọi người cũng nhớ tới chuyện chính, tiến lên đè thi thể bà già muốn tìm trang nhật ký cuối cùng.
Mấy người họ vừa mới ra tay, bầu trời vốn sáng ngời lập tức tối sầm, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, sấm sét cũng nối tiếp nhau mà đến, tiếng động lớn đến mức khiến tai người ta phát đau.
Ngay sau đó, bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ của bọn họ có vô số Joseph như u hồn du đãng cầm rìu đứng đó, lẳng lặng vây quanh đám người trong căn nhà gỗ.
Lâm Chiếu Hạc nhìn xuyên qua cửa sổ thấy khung cảnh đáng sợ này.
Điều kh*ng b* nhất chính là trong đám sát nhân ma cuồng giết người này, còn có mấy vệ sĩ của Khương Hoàn và Vân Vũ Tư.
Lúc này, Khương Hoàn bị Trang Lạc đánh ngất cũng tỉnh lại, giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc tiếp tục tấn công bọn họ, Khương Nam biết mình không có sức chiến đấu, không muốn gây rắc rối cho mọi người nên đành phải ôm Khương Hoàn vừa khóc vừa la: "Chị ơi, chị, chị đừng tham gia... Bọn họ đã có đủ chuyện phiền phức rồi..."
Cô ấy nói xong còn dùng tay cố gắng gỡ mặt nạ trên mặt Khương Hoàn xuống, vì cô ấy luôn cảm thấy gỡ mặt nạ trên mặt Khương Hoàn xuống là chị của mình có thể trở về. Cũng không biết có phải sức lực của cô ấy quá lớn hay không, mặt nạ kia thế mà lại thật sự bị gỡ xuống, Khương Nam vui vẻ nói: "Mọi người mau xem, tôi gỡ mặt nạ của chị tôi xuống rồi... Chị ơi...?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!