Không biết đã chạy được xa bao xa mà cuối cùng nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Joseph đâu nữa. Lâm Chiếu Hạc th* d*c, đang muốn nghỉ một lát thì nghe có người gọi tên mình.
"Lâm Chiếu Hạc." Âm thanh vang lên từ phía rừng cây không xa.
Lâm Chiếu Hạc cảnh giác: "Ai?"
"Là tôi, không nhận ra?" Gương mặt không quá quen thuộc xuất hiện trước mắt, hóa ra là người mà Khương Hoàn đã sắp đặt khi vừa mới vào, tên là Tần Hủ hay gì đó, Lâm Chiếu Hạc nhớ lại danh tính của anh, thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Sao anh lại ở đây..."
Tần Hủ nói: "Ban nãy mới lấy được mật mã để vào."
Lâm Chiếu Hạc: "À..."
Tần Hủ hỏi: "Anh đang định đi đâu vậy?"
Lâm Chiếu Hạc đáp: "Không biết nữa, có người truy sát phía sau nên đưa mấy đứa nhỏ đi tránh trước." Hiện tại điểm hẹn gặp ban đầu không thể ở lại đợi được nữa, cậu không biết khi nào Vân Vũ Tư sẽ đuổi tới.
"Chúng ta đi đến bãi tha ma xem chút đi." Tần Hủ nói: "Có lẽ bên đó có manh mối."
"Bãi tha ma?" Lâm Chiếu Hạc sững sờ.
"Ừm." Tần Hủ nói tiếp: "Phía tây gần biên giới có một bãi tha ma."
"Sao anh biết là có?" Lâm Chiếu Hạc thấy rất kỳ lạ: "Không phải anh tới chậm hơn à?"
Tần Hủ cười hờ, lấy một tấm bản đồ từ trong túi ra: "Tôi có bản đồ."
Lâm Chiếu Hạc nghe vậy liền trừng mắt: "Bản đồ? Sao anh có?"
Tần Hủ không đáp.
Anh không muốn nói nên Lâm Chiếu Hạc không hỏi nữa, hiện nay nhân tài xuất hiện ngày càng nhiều, có cách đặc biệt cũng không có gì là lạ, huống hồ đây là người của Khương Hoàn, không có lý nào làm hại bọn họ, thế là Lâm Chiếu Hạc nghiên cứu bản đồ một chút, quyết định nghe theo Tần Hủ đi sang xem thử.
Lúc này trời đã sẩm tối, nhưng mọi người không dám nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục lên đường trong trạng thái mệt mỏi. Tần Hủ rất nhạy đường, ngay cả khi la bàn vô dụng, anh vẫn dễ dàng phán đoán được con đường tiện nhất.
"Sao anh không đi tìm Khương Hoàn?" Lâm Chiếu Hạc thuận miệng hỏi một câu.
"Khương Hoàn hả..." Tần Hủ chớp mắt: "Hình như bên cô ấy không cần tôi lắm."
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy giọng điệu anh có hơi lạ: "Vậy à..."
Tần Hủ cười, nói: "Để cô ấy với em gái cô ấy sống thế giới hai người đi."
Từ khi họ bước vào tầng không gian này đã được một ngày một đêm.
Một ngày một đêm không ngủ đối với người thường thì vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, chưa kể ai cũng không có thời gian nghỉ ngơi, phải liên tục đối phó với kẻ thù đến gần mình.
Thời gian đi đường vừa dài vừa cực khổ, mọi người không dám nói lời nào vì sợ dẫn quái vật đến, chỉ có thể cúi đầu đi theo người phía trước, từng bước từng bước một băng qua khu rừng rậm rạp.
Chu Trạch lảo đảo, xém ngã xuống mặt đất, cũng may có Lâm Chiếu Hạc bên cạnh đỡ lên.
"Không sao chứ?" Ánh mắt Lâm Chiếu Hạc dò hỏi.
"Không sao." Chu Trạch nhỏ giọng đáp: "Anh Lâm, anh có mệt không?"
Lâm Chiếu Hạc: "Khá ổn."
Nói xong, thực ra cậu cũng hơi mệt mỏi, với lại cậu cảm giác như mình không thể duy trì được trạng thái thiếu nữ ma pháp nữa, dường như thời gian biến thân có hạn chế, hiện tại vì ngăn cản đám Joseph nên cậu chưa dám biến về. Cậu l**m đôi môi khô khốc hỏi Tần Hủ còn bao lâu nữa mới đến.
"Nhanh thôi." Tần Hủ nói: "Ở ngay phía trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!