Khương Hoàn nhìn chằm chằm đống lửa, nghe tiếng súng, cô nghĩ thầm, Khương Nam dựa vào vai cô đã ngủ thiếp đi.
Đứa nhỏ này vô lo vô nghĩ, ở chỗ nguy hiểm như vậy cũng có thể nằm ngáy o o, chắc là vì bên cạnh cô ấy có một người đáng tin cậy nên mới có thể vô tư đi vào mộng đẹp, thậm chí còn ngáy.
"Cô Khương." Giọng nói người đàn ông truyền đến: "Bản đồ đã hoàn thành, tôi cũng chuẩn bị mấy bản..."
Khương Hoàn cũng không quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Trong bản đồ này còn có thứ gì hay kiến trúc gì đặc biệt không?"
"Mấy cái đó tạm thời chưa tìm được, kiến trúc thì có một tòa nhà gỗ." Người đàn ông nói: "Chỗ đó ban đầu rất gần, ngoài ra bản đồ vị trí biên giới... Tôi phát hiện nơi hiến tế có dấu vết sử dụng súng."
"Nơi hiến tế?" Khương Hoàn có hứng thú: "Nó ra sao?"
"Bên trong treo rất nhiều hài cốt của con người." Người đàn ông nói, "Trên mặt đất còn vẽ pháp trận, mấy thứ phương Tây gì đó, tôi không biết nhiều về thứ này." Cậu ta tiếp tục: "Tôi dự định đến xem một chút."
"Cậu đi đi." Khương Hoàn nói: "Đi nhanh chút, chú ý an toàn."
"Được. Cô Khương, cô định qua đêm ở đây thật sao?" Người đàn ông cảm thấy đây không giống như phong cách của Khương Hoàn, cậu ta còn cho là cô đang cố gắng tìm lấy manh mối."
"Để em ấy ngủ một lát." Khương Hoàn thản nhiên: "Đã lâu rồi em ấy chưa ngủ." Hiển nhiên là cô đang nói về Khương Nam đang dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Khương Hoàn không nghĩ hành động của mình có gì là không ổn, nếu nhóm Trang Lạc không thể qua được độ khó, vậy thì cũng chỉ có thể nói chết là đáng đời, bọn họ không xứng với những nỗ lực của cô.
xxxxxxxTruyện đăng duy nhất trên WP Nghiên Giai và WP Trang Lyxxxxxxxxxxx
Trong rừng vô số tiếng súng vang dội, khiến ban đêm vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt vô cùng.
Lâm Chiếu Hạc vừa bắn vừa quan sát tình huống xung quanh mình, cậu còn nhớ rõ quy tắc thứ 3 khi bước vào: Đừng làm hại nó, trừ khi bạn muốn trở thành cô ấy. Nó trong quy tắc này là chỉ cái gì, rõ ràng không phải ám chỉ Joseph, nếu không thì chỉ cần cậu nổ súng cũng đủ gây nên thảm kịch.
Trò chơi sẽ không sắp đặt câu đố không có lời giải, hiện tại bọn họ còn chưa biết rõ ý nghĩa của quy tắc.
Vô số Joseph nối đuôi nhau tiến đến không ngừng nghỉ, theo tiếng súng mà ngã xuống, từng hình ảnh đồng nhất với nhật ký —— Đám thỏ không cam lòng bị chém giết, ra sức phản kháng đồ tể, những con mồi đang giãy giụa như vậy thật sự có tác dụng không?
Đêm nay đối với Lâm Chiếu Hạc mà nói cũng không quá khó chịu, mặc dù số lượng Joseph không ngừng gia tăng nhưng cường độ không tăng thêm, vì vậy giết cũng đơn giản. Thường chết được một lúc là sẽ hồi sinh, sau đó lạ giết thêm một lần.
Bọn họ chuẩn bị đầy đủ đạn dược, vì vậy không cần lo lắng.
Bầu không khí căng thẳng đang dần được làm dịu, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều của bọn trẻ... Có trẻ con đã ngủ thiếp đi.
Lâm Chiếu Hạc nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa là đến bình minh, cậu ngáp một cái, xua tan cơn buồn ngủ.
"Làm điếu thuốc không?" Vân Vũ Tư nói.
"Ừm..." Lâm Chiếu Hạc nhận lấy, ngậm trong miệng: "Sếp không sao chứ? Không nghe thấy tiếng bên ngoài nữa..."
"Nhất định không sao đâu." Vân Vũ Tư nói: "Với cường độ như này thì có chuyện gì được?" Cô ấy lại nổ một phát súng: "Kỳ lạ..."
Lâm Chiếu Hạc: "Gì?"
"Không đúng lắm." Vân Vũ Tư đang thả lỏng đột nhiên đứng dậy: "Cậu mau nhìn xem!"
Lâm Chiếu Hạc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phát hiện Vân Vũ Tư nổ súng bắn vào Joseph, nhưng không đổ máu, cùng lúc đó, tiếng xé giấy đột ngột vang lên trên đỉnh đầu họ —— Có người tìm được trang nhật ký thứ 3 rồi.
Nhật ký Joseph, trang thứ 3.
Con thỏ, con thỏ, con thỏ chết tiệt, vô số con thỏ chôn vùi tôi. Chúng vây quanh tôi, như những tà linh không thể nào xua đuổi.
Ngọn lửa, ngọn lửa! Đám thỏ muốn thiêu đốt tôi bằng lửa, vô dụng, vô dụng thôi, Joseph là bất khả chiến bại!
A, đau quá —— Đau quá —— Sau gáy Joseph đau quá, lũ thỏ đã tìm ra được điểm yếu của tôi, chúng đã tìm ra cách g**t ch*t tôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!