Chương 30: Cùng là con người như nhau

Lâm Chiếu Hạc bị Khương Hoàn cho một cú sốc lớn liền im lặng biến thân trở lại, quay về dáng vẻ ông cụ chống nạng dẫn đường cho mọi người.

Tiếp theo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, Lâm Chiếu Hạc đưa vài người thuận lợi đến nhà xác.

Nơi này hình như chỉ có cậu và Chu Trạch từng tới, cách bày biện thi thể vẫn giống như lúc bọn họ rời đi.

Lúc đến cửa, Lâm Chiếu Hạc vốn tưởng rằng Khương Hoàn sẽ trực tiếp xông vào, nhưng không nghĩ tới cô lại đứng ở cửa thở hổn hển một lát chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới tiếp tục đi vào bên trong.

"Cái nào?" Giọng Khương Hoàn khàn khàn.

"Cái ngoài cùng bên phải." Lâm Chiếu Hạc trả lời.

Khương Hoàn vòng qua những thi thể khác, đi tới trước mặt cái mà Lâm Chiếu Hạc nói, nửa ngồi xổm xuống chăm chú nhìn gương mặt thi thể, một lát sau nhỏ giọng nói: "Không sai, là em ấy."

Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy bây giờ chúng ta cần tìm cán cân của Anubis à?" Cậu chợt nhớ tới chuyện gì đó: "Người chết trong trò chơi này có thể sống lại? Nơi này vốn nên có sáu thi thể nhưng lúc tôi và Chu Trạch tới lại chỉ có bốn cái, sau đó thì gặp được hai cái bên ngoài... Bọn họ còn sống."

"Cái gì?" Vân Vũ Tư hỏi: "Cậu gặp hai thi thể còn sống?"

"Ừm." Lâm Chiếu Hạc nói: "Tôi chưa quen trò này lắm nhưng ngay cả Chu Trạch cũng không biết bọn họ sống dậy kiểu gì..." Trong số mấy người bọn họ chỉ có Khương Hoàn là người chơi lâu năm, cậu vốn muốn nghe suy nghĩ của Khương Hoàn, ai ngờ lúc nhìn qua liền phát hiện Khương Hoàn thế mà lại khóc.

Cô thật cẩn thận ôm thi thể vào lòng, bi thương bật khóc nức nở như một con mèo nhỏ, điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi khiến Lâm Chiếu Hạc sửng sốt, tạm thời cậu không biết có nên quấy rầy cô hay không.

"Nhất định Nam Nam đã phải chịu rất nhiều đau khổ." Khương Hoàn khóc nức nở nói: "Đều do thằng hèn hạ kia, do thằng hèn hạ kia cả——" Cô khóc được một nửa liền ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, oán hận nói: "Tôi nhất định phải khiến anh ta thấy hối hận khi sống trên đời này!"

Lâm Chiếu Hạc: "..." Cậu nào dám nói chuyện.

"Thời gian không còn nhiều đâu." Dường như Trang Lạc không sợ Khương Hoàn, hắn nói: "Nên đi thôi."

"Ừm." Khương Hoàn đặt thi thể xuống, đứng lên nói: "Anh đứng đây canh giữ thi thể, đừng để người khác đụng vào Nam Nam, chúng ta đi tìm cán cân—— Lâm Chiếu Hạc đúng không, vừa rồi cậu nói, cậu thấy người chết còn sống?"

Lâm Chiếu Hạc gật đầu, kể lại tình huống cậu và Chu Trạch gặp phải hai người kia cho bọn họ nghe, sau đó phân tích: "Hình như bọn họ đang dụ dỗ người khác qua đó... Hẳn là có mục đích gì rồi."

"Mặc kệ là mục đích gì." Khương Hoàn lạnh nhạt nói: "Qua đó xem là biết."

Cũng đúng, Lâm Chiếu Hạc gật đầu.

Nếu cậu nhớ không lầm, lúc trước khi cậu và Chu Trạch rời khỏi phòng thi thể không bao lâu liền gặp được hai người kia.

Lần này Lâm Chiếu Hạc lại đưa mấy người họ đi về hướng đó, quả nhiên nhanh chóng thấy bóng người đứng ở giữa hành lang, bọn họ cũng chính là hai người Lâm Chiếu Hạc gặp lúc trước.

"Mấy người đang làm gì vậy?" Hai người kia vừa thấy bọn họ lập tức nhiệt tình chào đón như lúc chào đón Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không lo lắng chuyện bọn họ sẽ nhận ra mình vì lúc bọn họ gặp mặt, cậu vẫn là thiếu nữ Chuối Vàng có mức độ phổ biến thấp và sắp bị cắt vai diễn, vì thế cậu nói: "Mấy người có thấy hai người đàn ông không? Một cậu thanh niên và một cậu nam sinh trông hơi nhỏ, cậu nam sinh mặc áo thun trắng và quần jean đen."

Người phụ nữ nói: "Cậu thanh niên mặc chiếc váy nhỏ màu vàng?"

Lâm Chiếu Hạc: "..." Con mẹ nó có thể nghe miêu tả của tôi không, sao cứ tự nói theo suy nghĩ của mình thế?

Người phụ nữ còn nói thêm: "Có phải trên đầu còn đeo hai quả chuối, trong tay cầm một cái..."

"Được rồi được rồi, chính là cậu ta!" Gương mặt Lâm Chiếu Hạc đỏ bừng, quả thực cậu rất muốn nhét đèn pin vào miệng người phụ nữ để cô ta nhanh chóng câm miệng: "Cô có thấy hai người họ đi đâu không?"

Vân Vũ Tư bên cạnh cố nhịn cười, cô ấy nhịn đến mức biểu cảm sắp biến dạng luôn rồi.

"Thấy." Người phụ nữ nhân không biết vì sao Lâm Chiếu Hạc lại có phản ứng mạnh như vậy, không hiểu được buông tay: "Hai người họ đứng nói chuyện với chúng tôi một lúc, nói là muốn tìm người sau đó liền đi về phía bên kia..." Cô ta nháy mắt với người đàn ông bên cạnh.

"Đúng." Người đàn ông tiếp lời: "Bọn họ vừa đi qua, cũng đang tìm mấy người, có muốn chúng tôi dẫn mấy người đi tìm không?"

"Vậy phiền hai người dẫn chúng tôi qua đó đi." Lâm Chiếu Hạc thuận nước đẩy thuyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!