Ngày hôm sau, Lâm Chiếu Hạc đến địa điểm đã thỏa thuận với bên kia.
Nơi họ gặp nhau là ở một quán cà phê gần đó, không gian tốt nhưng giá cả hơi đắt một tí. Chẳng qua đắt thì cũng kệ, dù sao tiền là do công ty trả. Điều mà Lâm Chiếu Hạc thích là sự riêng tư ở đây tốt bất cứ nơi nào, dù sao thì hôm qua, sau khi xem tư liệu, cậu đã nhận ra một cách sâu sắc rằng đây không phải là một vị khách hàng của không gian giả tưởng có thể tùy tiện kể về quá khứ, cậu thực sự sợ rằng giọng nói của khách hàng sẽ bị bóp nghẹt nửa chừng.
Sau khi Lâm Chiếu Hạc ngồi xuống thì gọi một ly kem, mới ngồi chưa được hai phút đã thấy một chàng trai cao gầy xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào. Thoạt nhìn, chàng trai kia không hòa hợp với xung quanh lắm, không phải là không có gì đặc biệt mà là quá hoàn hảo. Một người ở không gian thật dù có ưa nhìn đến đâu cũng sẽ có phần không hoàn hảo, nhưng trên người đối phương lại không có một khuyết điểm nào, giống như một con búp bê vừa bước ra khỏi tủ kính. Nhìn thì đúng là xinh thật, nhưng không có chút nhân khí nào.
"Xin chào." Anh mỉm cười chào Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc hơi sửng sốt, lập tức nhận ra đây là khách hàng của mình, cậu vội vàng gật đầu rồi đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Lâm Chiếu Hạc, nhân viên của Nguyện Cảnh, là công ty mà ngài đã ủy thác."
Anh bắt tay Lâm Chiếu Hạc rồi lập tức buông ra, nói: "Xin chào anh Lâm, tôi tên là Nguyên Lương, cậu đã đọc truyện của tôi chưa?"
Lâm Chiếu Hạc khẽ gật đầu.
"Chuyện là như thế này." Nguyên Lương nói, "Chúng tôi đến thế giới này đã gần hai năm rồi. Hai năm qua rất tốt, nhưng gần đây đã xảy ra một số chuyện nghiêm trọng."
Lâm Chiếu Hạc trở nên nghiêm túc: "Mời ngài nói tiếp."
Nguyên Lương nói: "Hình như anh ấy đã lừa dối tôi."
Lâm Chiếu Hạc: "…" Tận thế đến nơi rồi mà anh còn quan tâm đến việc bạn trai mình có lừa dối mình hay không à?
Nhưng khách hàng là Thượng đế, cậu không dám nói gì, đành phải đồng ý, "Đây quả thực là một chuyện nghiêm trọng."
"Mong cậu giúp tôi điều tra." Nguyên Lương nói: "Có được không?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Đương nhiên là không có vấn đề gì."
Nguyên Lương gật đầu, lấy trong túi xách ra một xấp tài liệu, đưa cho Lâm Chiếu Hạc: "Đây là những chuyện hàng ngày anh ấy hay làm, chỉ là sơ lược thôi, cậu cần phải tự mình điều tra chi tiết."
Lâm Chiếu Hạc nhận lấy tài liệu, nhìn lướt qua rồi sửng sốt: "Hả?" Trong tư liệu này không phải là tên của một nam chính khác, mà là một nam phụ khác trong tiểu thuyết.
Dường như Nguyên Lương biết Lâm Chiếu Hạc đang suy nghĩ gì, khẽ cười: "Chia tay rồi."
Lâm Chiếu Hạc: "Ồ."
Nguyên Lương: "Tôi đã tìm được một người khác."
Lâm Chiếu Hạc: "Ồ ồ."
Nguyên Lương: "Cậu đã đọc tiểu thuyết rồi, người này hợp gu tôi hơn."
Lâm Chiếu Hạc: "Ồ ồ… Ồ?"
Nguyên Lương: "Đùa thôi."
Lâm Chiếu Hạc: "Haha." Cậu cố gắng nở một nụ cười.
Nguyên Lương nhấp một ngụm cà phê, tỏ vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Lâm Chiếu Hạc: "Làm trong ngành này lương có cao không?"
Ánh mắt của anh khiến Lâm Chiếu Hạc cảm thấy thời tiết hơi nóng, vì vậy liền nới lỏng cổ áo sơ mi, nuốt nước miếng nói: "Cũng được, cũng đủ sống."
Nguyên Lương nói: "Lúc này rồi mà còn bán bảo hiểm, chẳng phải sẽ mất hết tiền sao?"
Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm, bản thân cậu mỗi ngày đều lo lắng về vấn đề này nhưng đối với khách hàng, cậu vẫn phải thể hiện niềm tin của mình với công ty nên cậu tự tin nói: "Không sao đâu, sếp nhà tôi giàu lắm, khách hàng chết thì bù đại vô thôi à."
Nguyên Lương: "…"
Lâm Chiếu Hạc: "Tôi cũng nói đùa thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!