Thời gian tiến vào là rạng sáng ngày thứ ba, bắt lấy khoảng trống ngắn ngủi này, Lâm Chiếu Hạc bắt đầu học bổ túc về biên giới một chút.
Cùng học với cậu còn có hình vuông nhỏ màu đỏ vừa mới chuyển đến và Khương Hoàn số hai trên đỉnh đầu.
Về chuyện của Khương Hoàn số hai thì Lâm Chiếu Hạc thấy rất đau đầu liền gọi cho Trang Lạc, hỏi vì sao thứ đồ chơi này vẫn còn lưu luyến chưa đi thế.
Trang Lạc hỏi Lâm Chiếu Hạc còn sợ ma nữ của mình nữa hay không, sau khi biết được cũng không có, hắn suy nghĩ một lát rồi nói nghi ngờ ma nữ là bug.
"Bug?" Lâm Chiếu Hạc nói: "Có ý gì?"
Trang Lạc nói: "Ý là, vốn là cậu đã bị cô ta hại chết, hiện tại đột nhiên lại trở về. Mà thiết lập của cô ta là hại chết một người sau đó lại đi tìm người tiếp theo, hiện tại đúng là cô ta hại chết người nhưng người lại không chết... Hiểu chưa?"
Lâm Chiếu Hạc khóc nói: "Tôi không muốn hiểu, cô ta có kẹt lại trên nóc nhà tôi không thế?"
Trang Lạc nói: "Cô ta không đi đâu, hay là cậu chuyển nhà đi?"
Lâm Chiếu Hạc cắn răng nói: "Dựa vào cái gì, đây là nhà tôi mà! Cô ta còn vô lý hơn ngân hàng nữa!"
Trang Lạc: "..."
Lâm Chiếu Hạc đã phạm phải lỗi xúc phạm ma nữ, quyết định phải đọ với ma nữ xem rời khỏi thế giới này trước—— hiển nhiên cậu đã quên chuyện về cơ bản ma nữ đã giành được thắng lợi trong trận đấu này.
Về phần cơ thể già nua của Lâm Chiếu Hạc, dường như nó sẽ dần dần khôi phục theo thời gian, ví dụ như hôm nay tóc cậu không còn trắng như ngày hôm qua, lúc đi bộ cũng cảm giác cơ thể cứng rắn hơn nhiều, điều này khiến Lâm Chiếu Hạc không cần lo lắng về vấn đề cơ thể mình nữa.
Biên giới thực sự là một trò chơi rất khó, đặc biệt là đối với một người mới bắt đầu như Lâm Chiếu Hạc.
Ví dụ như có một số cửa ải là có quái vật, cậu phải nghe được âm thanh của quái vật mới lập tức đi tìm một cái tủ trốn được nhưng thính lực của cậu lại không tốt lắm. Nên thường xuyên xảy ra chuyện quái vật chạy đến trước mặt rồi mới phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
Tình huống như vậy xảy ra nhiều không kể xiết, cũng may sau vài ngày chơi Lâm Chiếu Hạc vẫn thông quan một lần.
Quá trình biên giới cố định, phương thức thông quan là tìm được cửa ải cuối cùng, nơi đi ra ngoài chính là thế giới bình thường. Khi Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy chữ over trên màn hình, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, tháo kính lão của mình xuống.
"Đến công ty đi." Trang Lạc gọi cho Lâm Chiếu Hạc, hắn dặn dò: "Đến xem đồ đạc cần chuẩn bị và người đi cùng cậu."
Lâm Chiếu Hạc vâng một tiếng rồi chống nạng lảo đảo đi đến công ty.
Thật ra nhân viên trong công ty rất nhiều nhưng bình thường tất cả mọi người đều bận rộn với công việc mình, cho dù từng gặp thì cũng chỉ là gặp một hai lần. Lâm Chiếu Hạc cũng rất nổi tiếng trong công ty—— cậu nổi tiếng là người có lương cao.
"Yo, chị Vân, lâu rồi không gặp." Lâm Chiếu Hạc đến văn phòng Trang Lạc mà không thấy Trang Lạc đâu, ngược lại lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Chị Vân tên đầy đủ là Vân Tư là nhân cấp cao trong công ty, có vị trí cao hơn Lâm Chiếu Hạc nhiều, có gương mặt xinh đẹp tính tình thì nóng nảy, lúc này ngồi trên sofa xem tài liệu, nghe thấy âm thanh của Lâm Chiếu Hạc liền ngẩng đầu hơi mở mắt: "Ông cụ này, ông biết cháu à?"
Lâm Chiếu Hạc: "..." Cậu già đến mức cô ấy quên luôn dáng vẻ của mình kìa.
"Ồ... Ông là ông nội của Lâm Chiếu Hạc đúng không?" Hiển nhiên chị Vân không biết rõ tình hình của cậu, chị Vân bị một tiếng này của Lâm Chiếu Hạc làm cho luống cuống tay chân, cô ấy đứng lên vội vàng đỡ Lâm Chiếu Hạc ý bảo cậu ngồi xuống: "Cụ ông này ngài đừng gọi cháu theo đám người kia, gọi cháu là Tiểu Vân là được rồi."
Lâm Chiếu Hạc vừa định nói chuyện, thì cổ họng ngứa ho khan hai tiếng.
"Ngài... Có chuyện gì chỉ cần nói với cháu là được, cháu mà giúp được thì cháu sẽ giúp." Chị Vân cẩn thận nói.
Hiện tại Lâm Chiếu Hạc đã là truyền kỳ của công ty bọn họ, nếu như nói lúc trước Lâm Chiếu Hạc nổi tiếng vì sự kiên cường và tiền lương của cậu thì giờ hiển nhiên cậu đã thăng cấp thành nhân vật quan trọng luôn rồi.
Nhà người ta toàn là con thừa kế nghiệp cha còn cậu không giống, mình xảy ra chuyện còn muốn gọi ông nội đến làm việc, đúng kiểu ông thừa nghiệp cháu, mấy người tư bản nghe xong đều phải rơi nước mắt.
Lâm Chiếu Hạc cũng không biết những chuyện này, cậu suy nghĩ một chút cũng không giải thích, hiền lành gật đầu nói: "Tiểu Vân, con người cháu tốt bụng quá."
Chị Vân tỷ chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói: "Chuyện này... Ngày mai ông có đi với chúng cháu không?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!