Bạn đã bao giờ nghe nói đến truyền thuyết về sự bất tử chưa?
Trần Tây là một người như vậy, anh ta không nhớ được mình đã sống bao lâu và đã sử dụng bao nhiêu cơ thể.
Bất cứ khi nào cơ thể đó già đi, anh ta lại tìm kiếm một cơ thể khỏe mạnh mới rồi sau đó trao đổi nó để kéo dài tuổi thọ của mình.
Khi Trần Tây nhận ra mình nên thay cơ thể, anh ta đã đến không gian thật nhiều năm rồi. Thế giới này khác với thế giới vốn có của anh ta, tràn ngập các loại nguy hiểm mà lúc này anh ta đã dần dần già đi, cơ thể lão hóa đến mức thậm chí không có cách nào để đi thêm vài bước, ngày nào cũng chỉ có thể mệt mỏi ngồi ở trong đình bảo vệ, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm đám người qua lại.
Anh ta là một nhân viên bảo vệ của khu chung cư nên luôn nhìn mọi người chằm chằm mà không phải lo. Trần Tây híp mắt, tìm kiếm con mồi của mình, rất nhanh, trong một hộ gia đình anh ta đã tìm được cơ thể mà mình yêu thích.
Lâm Chiếu Hạc là một thanh niên xinh đẹp, có thân hình khỏe mạnh và các mối quan hệ xã hội cũng rất đơn giản.
Trần Tây đứng ở cửa quan sát mấy ngày qua, không nhìn thấy bất kỳ người thân nào tìm Lâm Chiếu Hạc, Lâm Chiếu Hạc tựa như động vật ăn cỏ đơn độc trong rừng rậm, trên người lại có hơi thở vô hại, luôn hấp dẫn những kẻ săn mồi xung quanh.
Trần Tây ngồi trong đình bảo vệ nghe Lâm Chiếu Hạc lễ phép chào hỏi mình, anh ta ho khan một tiếng, nở một nụ cười hiền từ với Lâm Chiếu Hạc, cũng xác định mục tiêu của mình.
Người bị Trần Tây theo dõi thì chắc chắn không có cách nào chuyển nhà, cho dù có chuyển đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ bị cưỡng chế dời về chỗ cũ cho đến khi thân phận hai người hoán đổi cho nhau.
Trần Tây cũng không cảm thấy áy náy, anh ta đã thay đổi cơ thể với vô số người, cảm giác áy náy vô dụng này trong thời gian dài đằng đẵng đã sớm bị xóa tan hầu như không còn.
Hoàn toàn giống với kế hoạch của Trần Tây, không chút bất ngờ nào mà đã thành công, dễ dàng chiếm được cơ thể Lâm Chiếu Hạc, chỉ là phản ứng của Lâm Chiếu Hạc khiến anh ta có chút trở tay không kịp.
Lúc trước anh ta cướp cơ thể người khác, phản ứng của những người đó đều vô cùng kịch liệt, tức giận gào thét, thậm chí còn muốn liều mạng với anh ta. Nhưng cơ thể bọn họ cũng đã già đi, sao có thể là đối thủ với cơ thể trẻ tuổi của mình. Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Tây sử dụng cơ thể hoàn toàn mới rời đi, cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về bọn họ.
Hiện tại hết thảy lại lặp lại, Trần Tây vốn đã chuẩn bị nghe Lâm Chiếu Hạc gào khóc cầu xin, lại không nghĩ tới phản ứng của Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn ngoài dự liệu của anh ta.
Lâm Chiếu Hạc ở trong cơ thể già nua dường như sắp không đi nổi nữa, dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ta, giống như chuyện thay đổi cơ thể thì người chịu thiệt chính là anh ta.
A, nhất định là đang cứng miệng, Trần Tây nghĩ, không ai gặp phải loại chuyện này mà lại cảm thấy vui vẻ! Không ai cả!
"Lâm Chiếu Hạc, cậu đi đâu vậy?" Trần Tây vừa nghĩ tới đây liền thấy Lâm Chiếu Hạc khom lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Chiếu Hạc không nói gì, cậu chậm rãi đi về phía trước, Trần Tây biết không phải cậu không muốn nói mà là căn bản không nói được. Cơ thể kia quá già, già đến mức linh hồn bên trong cũng trở nên chậm chạp, ngay cả nói chuyện bình thường cũng trở thành chuyện xa xỉ. Không chỉ không có người thân mà ngay cả bạn bè cũng không có. Căn bản là sẽ không có ai phát hiện ra Lâm Chiếu Hạc khác thường.
Anh ta muốn giữ một cái mạng của mình, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Lâm Chiếu Hạc giống như đã vứt bỏ một gánh nặng lớn. Trần Tây oán hận nghĩ Lâm Chiếu Hạc cứ mạnh miệng đi, anh ta mới không tin Lâm Chiếu Hạc này thật sự sẽ thờ ơ với chuyện cơ thể mình bị cướp đi, ngược lại anh ta muốn nhìn hy vọng của Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn vỡ vụn và bộ dáng sụp đổ khóc lớn của cậu!
Lâm Chiếu Hạc thật sự không sao cả sao? Thật sự cũng không phải, đối mặt với chuyện đột ngột bị hãm hại này cậu vẫn rất tức giận. Nhưng từ trước đến nay cậu là người nghĩ rất thoáng, nếu mọi chuyện đã xảy ra thì chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó mà thôi.
Cơ thể yếu ớt này của cậu nhất định không đánh Trần Tây được, nếu thật sự cứng đối cứng với anh ta thì người chịu thiệt chỉ có mình. Lâm Chiếu Hạc dùng bộ não chậm chạp kia cố gắng suy nghĩ, hiện tại biện pháp tốt nhất là chờ Trang Lạc và Tề Danh trở về rồi nói với bọn họ chuyện này, sau đó nghĩ biện pháp sau.
Đây là thế giới dung hợp giữa không gian thật và không gian giả tưởng nên chắc là bọn họ sẽ tin mình chứ nhỉ? Lâm Chiếu Hạc ngồi trong đình bảo vệ, nhắm mắt phơi nắng, mơ màng ngủ gật.
Thoải mái quá đi, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, hình như làm bảo vệ cũng rất sảng khoái...
Vì mạng nhỏ của Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc và Tề Danh đều vô cùng cố gắng. Trong vòng hai ngày, họ bôn ba khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được xương cốt của người phụ nữ.
"Rốt cuộc xương cốt này có tác dụng gì không?" Dường như không ngủ không nghỉ, lúc hai người chạy về khu chung cư thì đã là buổi chiều ngày thứ ba, sắc mặt Tề Danh tiều tụy, dưới mắt lộ ra quầng thâm, không biết còn tưởng rằng cậu ấy đang trang điểm phong cách khói lửa*.
(*(yên huân trang): dịch thô là trang điểm kiểu "hun khói".)
"Không biết." Trang Lạc không có gì thay đổi, giống như căn bản không cần ngủ, "Chưa liên lạc được với Lâm Chiếu Hạc?"
"Không." Tề Danh nói, "Chiều hôm qua gọi điện được một lần, hôm nay không có ai nghe máy, không biết có phải đã chết hay không. "
"Mạng cậu ấy cứng lắm." Trang Lạc nói: "Không đến mức chết nhanh như vậy."
Cũng không thể trách Trang Lạc hời hợt khi thảo luận chuyện sống chết như vậy được, đầu năm nay người chết so với ăn một bữa cơm còn đơn giản hơn, không may mắn thì khi đi ra ngoài mua bánh ngọt thôi cũng bị người ta giết.
"Vậy hy vọng mạng cậu ấy cứng rắn hơn một chút đi." Tề Danh cũng không có biện pháp gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!