Chương 24: Đúng là anh ta có tất cả

Bầu không khí kiểu này, quả thực Tề Danh cảm thấy mình có chút dư thừa, cùng cậu ta cảm thấy thứ dư thừa còn có vũng nước đọng trên đầu Lâm Chiếu Hạc.

Một tiếng lạch cạch nhỏ vang lên, một giọt nước rơi xuống đầu cậu, như là đang nhắc nhở cậu đừng quên mất sự tồn tại của mình nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn không phản ứng dù chỉ một chút ——

Tề Danh không nhịn nổi nữa, hỏi: "Lâm Chiếu Hạc, cậu chưa đổi chỗ ở mà cũng không định rửa sạch sẽ à?"

Lúc này Lâm Chiếu Hạc mới hoảng hốt tỉnh táo lại: "À à, quên mất nó còn đang rỉ."

Tề Danh: "..."

Thứ gì đó trên trần nhà: "..."

Trang Lạc lấy khăn, xoa đầu Lâm Chiếu Hạc như đang lau.

Xoa xoa, Lâm Chiếu Hạc liền lộ vẻ mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi trong lòng Trang Lạc.

Giấc ngủ này của cậu không yên ổn lắm, giấc mơ bị đứt đoạn giữa chừng, lúc thì mơ đến thời điểm xảy ra chuyện, khi thì mơ thấy cảnh thế giới bị diệt vong. Ở trong mơ, cậu còn bị thứ gì đó truy đuổi, chỉ có thể không ngừng hoảng hốt chạy trốn.

Cũng không biết là qua bao lâu, Lâm Chiếu Hạc giãy dụa, tỉnh lại từ trong giấc mộng, mở mắt ra vài giây, thậm chí cậu còn nghi ngờ mình bị mù, khung cảnh xung quanh đều vô cùng dọa người, cậu nằm trên giường, suy yếu đến không cử động được.

Qua vài phút, tầm mắt mới miễn cưỡng thích ứng với môi trường xung quanh, cậu vẫn nằm trên giường như cũ, Tề Danh và Trang Lạc lại không thấy bóng dáng đâu.

"Có ai không?" Lâm Chiếu Hạc hỏi, "Sếp, Tề Danh? Mấy người còn ở đó không?"

Trong phòng trống rỗng, không có giọng nói của ai, toàn thân Lâm Chiếu Hạc rét run, cậu nhìn lên chốt mở trên tường, muốn mở đèn trong phòng lên, dù đã bật nhưng đèn trong phòng vẫn không hề có phản ứng, bị cúp điện rồi.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên âm thanh đùng đùng đùng, như là có người nào trên lầu đang chạy trốn, quả thực âm thanh này khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi, cậu có hơi sợ, đến bên giường bật đèn pin.

Tầm mắt cuối cùng cũng có chút ánh sáng, Lâm Chiếu Hạc thở dài, ngước nhìn về phía trần nhà. Tiếng đùng đùng dần cách xa, có lẽ chủ nhân của âm thanh này đã chạy mất.

Nhưng ngay sau đó, âm thanh càng lúc càng dồn dập, khi Lâm Chiếu Hạc nghe thấy âm thanh thì da gà đều nổi lên. Cậu phát hiện âm thanh cách mình rất gần, nếu như âm thanh trước đó cách một tầng thì hiện tại âm thanh ấy phát ra ngay trong nhà, có thứ gì đó... đang chạy trên trần nhà cậu.

Da đầu Lâm Chiếu Hạc tê rần, cậu đứng dậy muốn chạy, ai ngờ lại dẫm phải một vũng nước đọng dưới chân, cứ như vậy mà nặng nề ngã rầm trên mặt đất. Cú ngã quá nặng khiến cậu vô cùng đau đớn, nước mắt chực trào ra.

"Đm, má nó, đau chết, đau chết rồi." Xương va vào cạnh sắc nhọn, Lâm Chiếu Hạc cho rằng mình đã chầu ông bà rồi, mắt cậu nổ đom đóm, nước mắt tràn ra, ngay cả tiếng vang kinh khủng cũng không có khủng khiếp như vậy.

Té một cú rõ đau, lại cộng thêm cơ thể vốn đã suy yếu đã khiến cậu hồi lâu mới đứng dậy được.

"Bình tĩnh một chút." Lâm Chiếu Hạc thừa nhận vừa nãy bản thân mình cảm thấy rất sợ hãi, nhưng bây giờ cậu hoài nghi không biết là mình tự té ngã hay là thủ đoạn của ma quỷ, vô cùng tức giận, "Đã làm đến mức này mà chưa kịp hù người ta chết mà đã khiến người ta què rồi."

Tiếng bước chân dừng lại ba giây rồi tiếp tục chạy trốn, dần dần trở nên dồn dập hơn rất nhiều, như thể bị Lâm Chiếu Hạc làm cho tức giận.

Lâm Chiếu Hạc lấy giấy lau sạch máu, để ý vũng nước đọng trên mặt sàn, cũng không cần nghĩ ai mang tới, cậu chậm rãi đứng lên vọt tới cửa, muốn rời khỏi căn phòng.

Tiếng két két vang lên, Lâm Chiếu Hạc mở cửa, cậu ngước mắt nhìn lên thì thấy một người đang đứng trước cửa hành lang nhà mình. Người đó khiến cậu giật mình, xém chút lại ngã xuống, nhưng may là bắt lấy được tay nắm cửa nên mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

"Ai vậy, nửa đêm nửa hôm." Nương theo ánh đèn điện, Lâm Chiếu Hạc mới cố phân biệt người đứng ở hành lang, chỉ là người đó đưa lưng về phía cậu nên không thấy rõ lắm.

Không phải quỷ thì dễ hơn rồi, Lâm Chiếu Hạc thả lỏng, hỏi: "Anh là ai?? Đứng trước cửa làm gì..."

Người kia không có phản ứng.

"Nói chuyện đi chứ." Lâm Chiếu Hạc bước về phía trước vài bước.

"Là tôi." Người kia vừa nói đã dọa Lâm Chiếu Hạc giật mình, cậu nghe được lại chính là giọng nói của cậu, người kia chậm rãi quay lại, mặt mũi giống Lâm Chiếu Hạc đến bảy phần, nếu không phải quen biết lâu thì người khác căn bản không thể nhận ra đây là hai người khác nhau.

"Là tôi." Người kia nói, "Tôi là Lâm Chiếu Hạc, còn cậu."

Lâm Chiếu Hạc: "... Tôi là Lâm Gia." Lâm Gia là tên cha cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!