Rốt cuộc thì tên của ma nữ là gì? Để tìm tên cô ta, ba người tìm kiếm trong nhà một lúc, chỉ tiếc là ngoại trừ một số hình ảnh xưa cũ ra thì trong nhà không có bất cứ đồ gì liên quan đến thông tin về thân phận của người phụ nữ.
Bọn họ đã lật tung* căn nhà rồi mà Lâm Chiếu Hạc vẫn không tìm được thứ mình muốn.
(*raw: : nó thường được sử dụng để mô tả việc lục tung tìm kiếm một thứ gì đó mà không tìm thấy nó. Nguồn: baidu.)
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt đã đến lúc mặt trời lặn, trời đã tối rồi mà ở trong nhà của quỷ cũng không phải là hành động sáng suốt gì nên Tề Danh đề nghị trước tiên cứ trở về cái đã rồi ngày mai lại đến.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi, Lâm Chiếu Hạc gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này mà lái xe trở về thì thật sự là quá muộn, vì thế ba người tìm một khách sạn ở gần khu dân cư để ở lại.
Môi trường khách sạn trong thị trấn rất bình thường, ba người định đặt một phòng tiêu chuẩn và một phòng đơn. Cho Tề Danh ở một mình còn Trang Lạc thì ở cùng Lâm Chiếu Hạc.
Trong phim kinh dị, chuyện kiêng kị nhất chính là tách ra, khi nghe Trang Lạc chủ động đề nghị ở cùng phòng với mình, Lâm Chiếu Hạc liền được sủng ái mà lo sợ đồng thời còn có chút căng thẳng, âm thầm chọc chọc Trang Lạc vài lần, nói: "Không phải sếp sẽ không quen à?"
"Không có gì không quen cả." Trang Lạc nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Vì vậy, ba người cứ quyết định phòng như vậy.
Khách sạn ở thị trấn nhỏ này cũng không có gì không thoải mái, chỉ cần giường có thể ngủ được là được, sau khi Lâm Chiếu Hạc rửa mặt liền lên giường nằm nhìn Trang Lạc ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Sếp ơi, anh xem gì vậy?"
"Xem lại bộ phim đó." Trang Lạc nói: "Tìm chút manh mối."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy tôi cũng xem lại." Cậu lấy điện thoại ra rồi nhấn nút phát lại.
Vì đã xem rất nhiều lần rồi nên Lâm Chiếu Hạc đã nhớ kỹ nội dung phim này rồi, thậm chí lúc con quỷ đi ra dọa người cũng không có cảm giác gì nữa.
Con người chính là như vậy, lần đầu tiên sẽ bị dọa, lần thứ hai cũng sẽ bị dọa nhưng đến lần thứ ba lần thứ tư thì thứ cảm giác hoảng sợ này sẽ càng ngày càng nhạt, thậm chí khi gương mặt trắng bệch của con quỷ xuất hiện trên màn hình thì thậm chí Lâm Chiếu Hạc còn chú ý tới bộ tóc giả trên đầu cô ta hình như rụng keo rồi thì phải.
Nhìn nhìn, bận rộn cả ngày rồi nên giờ thần kinh cũng thả lỏng xuống theo, Lâm Chiếu Hạc chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nhịn không được híp lại.
Trang Lạc nghe được tiếng kêu rất nhỏ của Lâm Chiếu Hạc, hắn quay đầu liền nhìn thấy dường như vị cấp dưới này đã tựa lên mép giường ngủ thiếp đi. Những người khác gặp phải loại chuyện liên quan đến tính mạng này, hình như đều cảm thấy căng thẳng, lo âu rồi cả khó ngủ nhưng cường độ thần kinh của Lâm Chiếu Hạc dường như khác với người thường, thậm chí còn có thể ngủ thiếp đi khi đang xem phim kinh dị.
Nhìn sườn mặt của Lâm Chiếu Hạc, trong mắt Trang Lạc nhịn không được nổi lên một chút ý cười, hắn xoay người xuống giường, nửa ôm Lâm Chiếu Hạc giúp cậu thay đổi tư thế ngủ để thoải mái hơn.
Giấc ngủ này Lâm Chiếu Hạc thực sự ngủ rất say, thậm chí còn không có bất cứ giấc mơ kỳ quái nào, mãi đến khi tiếng gõ cửa đánh thức cậu. Cậu mới mơ màng bò dậy từ trên giường, thuần thục vòng qua bàn ăn rồi mở cửa.
"Tiểu Lâm." Người ngoài cửa chào hỏi cậu: "Dậy sớm vậy."
Lâm Chiếu Hạc còn chưa tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt hàm hồ nói: "Ừ, sao rồi."
"Người dưới lầu nói cậu chạy rầm rầm trên này." Ông cụ nói: "Tôi đến xem thử coi có phải có chuyện gì xảy ra với cậu... Khụ khụ khụ."
Cái tiếng ho khan này, giống như tiếng sét đánh thức Lâm Chiếu Hạc từ trong buồn ngủ mông lung, cậu mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc: "Trần, ông Trần?"
Ông Trần—— đúng vậy, đây chính là ông Trần bảo vệ dưới lầu nhà cậu, lúc này vẻ mặt hiền lành đứng ở cửa, dùng một loại ánh mắt hiền lành đến sởn tóc gáy nhìn Lâm Chiếu Hạc: "Tiểu Lâm à, không có việc gì chứ?"
Lâm Chiếu Hạc đương nhiên có việc, cậu rùng mình một cái, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía trần nhà, nơi đó có một vết nước màu đen vô cùng bắt mắt, so với lúc trước khi nhà thì lớn hơn một chút rồi, dường như giống hệt với hình dạng cậu nhìn thấy trên sàn của căn nhà mà.
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy mình có chút không thoải mái, cậu nhịn không được ho khan một tiếng, nói: "Ông Trần ơi cháu về nhà lúc nào thế?" Ông Trần luôn trông coi dưới lầu nên hẳn là có thể nhìn thấy cậu trở về từ khi nào.
Ông Trần lại lắc đầu, nói mình không biết Lâm Chiếu Hạc về khi nào.
Lâm Chiếu Hạc lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi." Ông Trần nói: "Bên ngoài hỗn loạn lắm, đừng chạy lung tung khắp nơi." Hôm nay dường như ông cụ rất tỉnh táo, nói từng chữ rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn, biến Lâm Chiếu Hạc trở thành một hậu bối mà ông luôn chiếu cố: "Quá nguy hiểm, vẫn nên về nhà sớm một chút đi."
Lâm Chiếu Hạc còn muốn nói gì đó nhưng chỉ cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, nhịn không được dùng sức ho khan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!