Chương 22: Nhân sinh chính là lên xuống như vậy

Tòa nhà thứ tám nằm trong góc của khu chung cư, người đẹp ra mở cổng, hỏi bọn họ muốn tìm ai, đi đến tầng nào.

Lâm Chiếu Hạc nói: "Ở đây có phải có án mạng không? Bọn tôi đến điều tra."

Người đẹp nghe vậy liền đáp: "À, tôi cũng nghe nói qua rồi, hình như người bị giết là nữ, hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ." Cô đi đến cửa thang máy, "Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như ở tầng 18."

"Đúng đúng đúng." Tề Danh gật đầu.

Hai người đi theo người phụ nữ vào thang máy, thấy cô nhấn vào tầng 18.

Bên này điện thoại của Lâm Chiếu Hạc vang lên, là Trang Lạc gọi đến.

"Alo, sếp." Lâm Chiếu Hạc nói.

"Đã hỏi rồi, là tòa nhà thứ tám, 17A - 2." Giọng nói của Trang Lạc truyền đến từ phía bên kia, nghe có hơi xa xăm.

"Hả? Có phải tầng 18 không?" Lâm Chiếu Hạc hơi ngạc nhiên trước lời Trang Lạc miêu tả.

"Không phải ở đó xảy ra việc gì sao." Trang Lạc nói, "Khu chung cư này không có tầng 18, đã thống nhất đổi thành 17A rồi."

Hắn nói đến đây, thang máy đinh một tiếng, đã đến tầng 18.

Không biết có phải ảo giác của Lâm Chiếu Hạc hay không mà cậu cảm thấy không khí xung quanh hơi lạnh.

Tề Danh đứng trong thang máy không chịu di chuyển.

Lâm Chiếu Hạc cầm điện thoại quay đầu lại nhìn, ý hỏi làm sao vậy.

"Cậu có cảm giác được người này càng nhìn thì càng quen mắt không." Tề Danh nhỏ giọng hỏi.

"Nhìn quen mắt?" Lâm Chiếu Hạc nhìn người phụ nữ đang im lặng đứng chờ ngoài thang máy, cánh tay lập tức đổ một tầng mồ hôi... Tại sao người trước mặt càng nhìn càng thấy giống ma nữ trong bộ phim lúc còn sống vậy.

"Đi thôi." Người phụ nữ nói, "Đến rồi."

Cô nhếch môi cười, "Không vào xem à?"

"Đm!!!" Tề Danh chửi thề một tiếng, điên cuồng nhấn nút đóng cửa thang máy, nhưng dù cậu ấy có nhấn bao nhiêu thì cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Nước trên người phụ nữ không ngừng nhỏ tí tách, đôi mắt giờ đây chỉ còn lại hai cái hốc đen như mực.

"Cứu mạng ——" Lâm Chiếu Hạc bị dọa đến dựng hết lông, điên cuồng giống như Tề Danh mà ấn nút thang máy, cuối cùng thang máy cũng chuyển động, đi mấy chục giây mà giống như đã trôi qua một năm.

Cuối cùng cũng đến tầng 1, cửa thang máy vừa mở ra hai người đã co chân chạy, không dám ở lại nói thêm một câu thừa thải nào nữa.

Lâm Chiếu Hạc và Tề Danh chạy một hơi đến cổng khu chung cư, thấy người phụ nữ không đuổi theo thì mới dừng lại thở hổn hển.

"Đậu má, làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết." Lâm Chiếu Hạc nói, "Thứ đó còn ở đây đợi tôi ——"

Tề Danh lau mồ hôi: "Tin tốt là nó ở tầng 18 của tòa nhà số 8 ở khu chung cư này."

Lâm Chiếu Hạc: "Tốt tốt."

Tề Danh: "Tin xấu là lát nữa cậu phải lên đó lại một chuyến."

Lâm Chiếu Hạc: "..." Cậu tình nguyện đón thêm một trăm bộ anime thiếu nữ ma pháp còn hơn là phải đụng cái bộ phim ma này.

"Chờ sếp đến đã." Tề Danh nói, "Anh ấy bảo anh ấy cũng đang ở cửa khu chung cư."

Hai người toàn thân rét run đứng phơi nắng chờ Trang Lạc đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!