Chương 20: Tâm sự chị gái

Có đôi khi, ngất xỉu là là một chuyện rất hạnh phúc.

Nếu có thể thì Lâm Chiếu Hạc hy vọng mình nằm luôn trên mặt đất, đừng có tỉnh lại nữa.

Sau khi hồi phục ý thức, cậu không dám mở to mắt, sợ mình vừa mở mắt thì sẽ nhìn phải thứ không muốn nhìn.

Rốt cuộc giả chết trong phim ma có hữu dụng hay không, và nếu có thì phải giả vờ bao lâu...

Lâm Chiếu Hạc đang rối như tơ vò thì liền nghe thấy giọng nói Tề Danh vang lên: "Đừng híp mắt nữa, biết cậu tỉnh rồi, nhanh dậy đi."

Trước đó còn đỡ, bây giờ âm thanh Tề Danh còn kh*ng b* hơn so với quỷ, Lâm Chiếu Hạc sợ mở mắt ra sẽ lại thấy mặt quỷ, lập tức run rẩy cả người, nghẹn ngào: "Đừng, đừng tới gần tôi."

Tề Danh: "?"

Một giọng nói khác vang lên, là giọng của Trang Lạc: "Mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại sợ cậu?"

Tề Danh khóc ròng: "Sếp, tôi vô tội."

Nghe thấy giọng nói của sếp mình, lúc này Lâm Chiếu Hạc mới yên tâm, run rẩy mở mắt ra.

Tề Danh: "Nhanh, còn nghĩ mình là công chúa ngủ trong rừng hả."

Xác định người trước mắt là người thật, Lâm Chiếu Hạc lập tức nổi giận: "Đm, mẹ nó cậu không biết ông đây vừa nãy xém chút nữa đã bị tên súc sinh cậu hù chết ——"

Tề Danh: "??"

Lâm Chiếu Hạc miêu tả sơ qua việc vừa rồi cho Tề Danh và Trang Lạc.

Tề Danh nghe xong im lặng một lát, hiểu được tâm trạng sụp đổ của Lâm Chiếu Hạc, đồng ý nói: "Có hơi đáng sợ nhỉ?"

"Có đáng sợ không hả?" Lâm Chiếu Hạc than thở khóc lóc, "Má nó lúc đầu tôi còn nghi ngờ ma nữ này hợp tác với nhãn hiệu tã giấy cho người lớn."

Trang Lạc không nhịn được cười.

Sếp cười lên trông đẹp như vậy, cuối cùng Lâm Chiếu Hạc cũng dễ chịu hơn một chút, cậu ổn định tâm trạng một chút rồi nói: "Cậu có mang cuộn phim đến không?"

Tề Danh: "Có mang, chúng ta cùng xem nhé?"

Lâm Chiếu Hạc: "..." Cốt truyện này sao cứ thấy quen quen.

"Còn không thì để tôi xem xong rồi kể cho cậu." Tề Danh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lâm Chiếu Hạc, có chút không đành lòng, "Cậu đợi bên cạnh đi."

Lâm Chiếu Hạc suy nghĩ một lúc, quyết định cùng nhau xem, dù sao cách để loại bỏ nỗi sợ là đối mặt với nó, với lại còn có Trang Lạc ở đây, với lại đây cũng không phải là bộ phim đầu tiên họ xem đâu hi hi, chờ chút, tại sao sếp lại ở chỗ này?

"Bởi vì vừa nãy không thấy cậu." Dường như Tề Danh nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Chiếu Hạc, "Tôi đi vào phòng, phát hiện trong phòng không có cậu thì cảm thấy hơi không đúng, vội vàng gọi sếp xem video giám sát."

"Tại sao lại gọi sếp?" Lâm Chiếu Hạc mù mịt.

"Vì khách sạn này là của sếp mở." Tề Danh nói, "Làm vậy thì nhanh hơn gọi cảnh sát một chút."

Lâm Chiếu Hạc: "..." Tư bản chết tiệt.

Tề Danh và Trang Lạc sau khi xem camera giám sát thì thấy Lâm Chiếu Hạc ngất xỉu trên tầng 17, may mắn là chỉ bị dọa ngất, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh.

"Rốt cuộc mấy thứ này có biết đạo lý không chứ." Lâm Chiếu Hạc khóc ròng, "Giữa trưa 12 giờ, giữa trưa 12 giờ —— Không phải là lúc dương khí nồng đậm nhất sao?"

"Cậu không hiểu rồi." Tề Danh nói, "Thịnh cực tất suy, giữa trưa mười hai giờ là lúc âm khí đậm nhất."

Lâm Chiếu Hạc: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!