Chương 2: Khó khăn sinh tồn

Người trèo cao Lâm Chiếu Hạc quyết định về nhà.

Cậu đội chiếc mũ bảo hiểm có tai thỏ, ngồi lên chiếc xe điện nhỏ của mình, Lâm Chiếu Hạc chầm chậm đi trên đường.

Hơn sáu giờ chiều, sắc trời sẩm tối, quảng trường dần trở nên yên tĩnh, cũng không nhìn thấy quá nhiều người đi lại. Thỉnh thoảng lại bắt gặp cảnh tòa nhà đổ sập hoang tàn ở hai bên đường, xen kẽ là các tòa nhà cao tầng màu đen trông hài hòa đến lạ.

Dường như những rung động cực lớn chiều nay chỉ là ảo giác của Lâm Chiếu Hạc, nếu không phải các bức tường đổ nát xung quanh không ngừng nhắc nhở thì có lẽ cậu vẫn nghĩ rằng mình đang sống ở thế giới yên bình ba năm trước.

Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng khả năng thích ứng cực mạnh đã giúp cậu quen với một cuộc sống như bây giờ.

Vả lại cũng không riêng gì cậu, dường như tất cả mọi người đều đã thích ứng rồi.

Ngày này ba năm trước, thế giới giả tưởng và thế giới thật bắt đầu dung hợp hoàn toàn.

Ngày này ba năm sau, toàn bộ thế giới đã đầy những lỗ hổng.

Những sáng tạo mà loài người vô cùng yêu thích giờ đây lại trở thành điều cấm kỵ —— Ai cũng không muốn nhìn thấy những tác phẩm mình sáng tạo xuất hiện trước mặt.

Không ai biết vì sao lại phát sinh hiện tượng này, song nó cũng đã xảy ra.

Ở thế giới giả tưởng, tác phẩm có độ nổi tiếng càng cao thì lực phá hoại càng lớn, không riêng gì nhân vật, tất cả bức tranh tưởng tượng đều phù hợp với thực tế một cách kỳ lạ. Ban đầu, đám fan hâm mộ mừng rỡ như điên, nhưng rất nhanh sự mừng rỡ ấy đã biến thành khủng hoảng.

Lúc nhìn thấy cỗ máy giết người trong tác phẩm giả tưởng xuất hiện, sinh mạng không còn là những con số lạnh băng nữa mà trở thành một chuỗi bi kịch thảm sát, không ai có thể nở nụ cười với thần tượng giả tưởng giết người của mình.

Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh hoàng hôn cuối trời nhuộm những đám mây thành màu đỏ ửng, gió nhẹ thổi lướt qua gò má vô cùng dễ chịu.

Lâm Chiếu Hạc hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm cổ vũ cho chính mình —— Hy vọng ngày mai cũng có thể an toàn sống sót.

Không kẹt xe, đi thẳng một đường suôn sẻ, sau mười mấy phút, Lâm Chiếu Hạc cũng đã đến tầng trệt của chung cư mình.

Tầng trệt của chung cư là một công viên, trước kia có rất nhiều người đến công viên để đi dạo và giải trí, nhưng hiện tại thì rất ít, chỉ có một ông cụ neo đơn đang tập thể dục.

Lâm Chiếu Hạc biết người này, đó là bảo vệ của chung cư, mỗi lần Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy ông đều sẽ có cảm giác vô cùng thân thương, cảm thấy như một trưởng bối thân thiết.

Bây giờ không giữ được an ninh nữa, hiện tại, đến Schwarzenegger* cũng không thể đối đầu với những sinh vật giả tưởng kỳ lạ, cho nên Lâm Chiếu Hạc cảm thấy thay vì nói cụ già này là bảo vệ thì nói ông là linh vật thì nghe hợp lý hơn.

(*Arnold Alois Schwarzenegger: vận động viên thể hình.)

Trong đầu nghĩ đến từ linh vật, Lâm Chiếu Hạc thốt lên: "Bác Cát*!"

(*Cát: thuận lợi, may mắn.)

Ông cụ: "?"

Lâm Chiếu Hạc: "À không, bác Trần."

Ông Trần nheo mắt nhìn Lâm Chiếu Hạc một chút: "Hầy."

Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Ăn chưa?"

Ông Trần: "Trời không có mưa."

Lâm Chiếu Hạc: "Đúng vậy, thời tiết rất đẹp." 

Ông Trần: "Đúng vậy, tan làm sớm quá."

Lâm Chiếu Hạc mỉm cười, đáp: "Vậy cháu đi lên trước."

Ông Trần: "Chú ý an toàn nha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!