Trương Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, con quái vật vừa nãy không ai bì nổi giờ đây đã yếu ớt, thân hình nhỏ dần, cuối cùng hóa thành tro tàn màu đen trên mặt đất. Xem ra điểm yếu của quái vật ở trong thôn, chỉ cần cho một mồi lửa là có thể tiêu diệt được.
"Cậu nhìn cái gì vậy?" Tro tàn cháy rụi giữa không trung bay xuống, rơi vào lọn tóc của Lâm Chiếu Hạc, hóa thành ánh sáng màu vàng kim, nhìn Lâm Chiếu Hạc giống như đang phát sáng, mà bản thân cậu lại không hề hay biết, huơ huơ tay trước mặt Trương Tiêu Tiêu, "Không sao đó chứ?"
Trương Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy ban nãy Lâm Chiếu Hạc cực kỳ thánh khiết, cậu ta dụi dụi mắt: "Không sao…"
"Xuống núi đi." Lâm Chiếu Hạc nói, "Tôi thấy cậu cũng khỏi độc rồi, chúng ta nhanh đi thôi."
Trương Tiêu Tiêu bất đắc dĩ: "Tôi không trúng độc…"
Lâm Chiếu Hạc: "À đúng đúng đúng."
Trương Tiêu Tiêu: "…"
Quá lười tranh luận, hai người quyết định xuống núi xem ai là người đã châm lửa.
Càng đến gần thôn thì lửa càng lớn, hơn nữa đám cháy không chỉ có một chỗ, lửa lan càng ngày càng nhanh, cả thôn đều chìm trong biển lửa.
Lâm Chiếu Hạc bàn bạc với Trương Tiêu Tiêu một chút, cũng không dám tiếp tục đi xuống mà đứng ở chỗ cao, cứ vậy mà ngồi xem.
Lâm Chiếu Hạc lấy điện thoại di động ra gọi cho nhóm Trang Lạc, trước đây thì không trông đợi có thể liên lạc được, không ngờ hiện tại còn có thể nghe được giọng nói của sếp cậu truyền đến: "Alo?"
"Sếp ——" Lâm Chiếu Hạc thân thiết nói, "Mọi người đang ở đâu vậy?"
"Bọn tôi ở phía sau." Trang Lạc nói, "Trương Tiêu Tiêu không sao chứ?"
"Cậu ấy à, trúng độc." Lâm Chiếu Hạc đáp, "Chắc do ăn nấm, cũng không biết có nghiêm trọng không, chờ lúc về phải kiểm tra lại một lượt mới được."
Trang Lạc: "À."
Lâm Chiếu Hạc oan ức: "Sếp, anh không quan tâm đến tôi sao?"
Trang Lạc: "Cậu không trúng độc mà?"
Lâm Chiếu Hạc: "Nhưng xém chút nữa đã bị một đám người trúng độc làm thịt."
Trang Lạc im lặng ba giây: "Tăng lương."
Lâm Chiếu Hạc: "Được!!"
Trương Tiêu Tiêu ở bên cạnh nghe được mà trợn sắp lòi con mắt, mặc dù cậu ta mới tới đã quen biết Lâm Chiếu Hạc, mấy người trong công ty cũng nói thành tích của Lâm Chiếu Hạc là tốt nhất, lúc đó Trương Tiêu Tiêu còn thấy kỳ lạ, người nhìn bình thường không có gì nổi bật này tại sao lại giỏi như vậy, lúc này mới hiểu rõ, thành tích tốt là bởi vì biết nắm bắt cơ hội tăng lương —— Liệu có người bình thường nào trong lúc này lại có thể đề cập đến vấn đề này không!
Nó là kỹ xảo làm việc! Trương Tiêu Tiêu thầm nghĩ, cho dù là ngày tận thế thì mình cũng không thể thả lỏng cảnh giác…
Trang Lạc và Tề Danh ở phía xa nhìn tất cả quá trình, đáng tiếc là hình tượng trong mắt bọn họ không k*ch th*ch chút nào, cho nên từ đầu đến cuối mặt hai người đều không đổi sắc, thậm chí có hơi nhàm chán.
Mãi đến khi chân núi bùng lên ánh lửa, Trang Lạc nhận được điện thoại của Lâm Chiếu Hạc, hắn liếc nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Đi thôi."
Tề Danh: "Sếp cũng không tin tôi?"
Trang Lạc cười một tiếng: "Ma quỷ cũng như tình yêu, tin thì có, không tin thì không."
Tề Danh giật mình: "Vậy à."
Bộ phim này không có quỷ, vậy thì mới có thể chiếu rạp. Cuối cùng đạo diễn mới nói cho khán giả biết, quỷ quái chỉ là do Từ Uyên tưởng tượng ra, những thứ nhìn thấy đều là hư ảo.
Rốt cuộc là ai giết Từ Uyên thì cuối phim vẫn chưa có câu trả lời, nhưng câu nói cảm ơn vì sự cống hiến của Từ Uyên lại đẩy bộ phim đến cao trào.
Kịch bản, nhạc phim, diễn viên, cốt truyện đều xuất sắc, giai đoạn trước kia không quảng cáo bất kỳ thứ gì, toàn bộ đều nhờ khán giả truyền miệng, thực sự đã giành được doanh thu phòng vé cao ngất trời, lên tới hơn 3 tỷ nhân dân tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!