Chương 17: Phẫn nộ

Lâm Chiếu Hạc đã từng đến Vân Nam. Khi cậu đến đó là vào tháng bảy tháng tám gì đấy. Một đám thanh niên đã lên núi hái nấm và nấu một nồi lớn ở nhà của một người dân. Sau khi ăn xong, cậu có vinh dự được chứng kiến ​​một cảnh nổi tiếng như vậy. 

Mấy người anh em tốt của cậu kể rằng bọn họ đến một nơi có những kẻ xấu chèo thuyền rồng đi khắp nơi, họ cũng nói rằng họ đã mọc cánh và biến thành chuồn chuồn rồi bị mắc kẹt trên sào tre. 

Lúc đó Lâm Chiếu Hạc ăn ít hơn nên không có phản ứng gì nhiều, cậu cũng là người may mắn sống sót duy nhất. Cậu theo dõi toàn bộ quá trình hồi phục của anh em mình.

Đó là chuyện mà Lâm Chiếu Hạc sẽ không bao giờ quên. Người anh em tốt của cậu nằm trên giường, đeo mặt nạ dưỡng khí, yếu ớt hỏi cậu có chuyện gì. Lâm Chiếu Hạc nói cậu ăn phải nấm độc, người anh em kia khó khăn nói: "Không, không thể nào, nhất định là do, ít tỏi quá…"

Lâm Chiếu Hạc: "…" Cậu có thể đừng tự tìm nguyên nhân được không? 

"Không phải trúng độc, là do quỷ." Mà lúc này, Trương Tiêu Tiêu giống hệt như người anh em bị trúng độc vì ăn nấm của cậu. Cậu ta áp người lên tường, giống như con tắc kè leo trên tường, "Anh không thấy à? Nó ở ngay trước mặt-"

Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ ông đây chưa ăn nấm thì thấy kiểu gì. Ở đây là một vùng quê hẻo lánh, ngay cả xe cấp cứu cũng không vào được, mà triệu chứng ngộ độc nghiêm trọng đến mức này thì sợ rằng không cứu được. 

Dù nghĩ rằng không thể cứu được Trương Tiêu Tiêu nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn quyết định thử nỗ lực. Cậu trèo ra khỏi chiếc quan tài đầy bùn đất, đối mặt với cơn mưa tầm tã, lao đến trước mặt Trương Tiêu Tiêu, cố gắng kéo cậu ta xuống từ bức tường.

Trương Tiêu Tiêu sợ đến mức nước mắt nước mũi trào ra. Nếu không phải lúc này trời đang mưa thì đã thấy nước mắt đầm đìa trên mặt rồi. Cậu ta vẫn đang bị thứ đó giữ chặt nên không thể nhúc nhích được. Nhưng đột nhiên lại thấy Lâm Chiếu Hạc lao đến trước mặt, dùng sức cố gắng cứu cậu ta xuống. 

Dường như con quái vật dường như bị hành động của Lâm Chiếu Hạc chọc giận, nó gầm lên một tiếng rõ ràng. Tay còn lại lao đến tấn công Lâm Chiếu Hạc, nhưng không có ngoại lệ, chúng trực tiếp xuyên qua cơ thể cậu.

Tình cảnh này càng làm cho con quái vật tức giận nhưng không có cách nào để bắt được Lâm Chiếu Hạc, vì vậy cái đầu lâu mắt to mắt nhỏ quay ngoắt lại nhìn đám dân làng đang quỳ trên mặt đất. 

Tất cả là do mấy người – đã mang thứ này đến đây – lúc này Trương Tiêu Tiêu mới thực sự hiểu được ý nghĩa trong đôi mắt của quái vật.

Trưởng thôn đang quỳ ở phía trước kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này. Ông ta đã sống trong thôn này được chín mươi năm rồi, tất nhiên biết vị thần mà bọn họ thờ cúng nổi giận thì sẽ đáng sợ như thế nào.

Trưởng thôn quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu. Đám dân làng phía sau đã mất đi năng lượng cổ vũ lúc nãy, giờ đây bọn họ giống như những bức tượng điêu khắc cứng nhắc, chỉ lặp lại những động tác giống nhau.

Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu thô bạo dùng sức kéo, cuối cùng cũng kéo Trương Tiêu Tiêu ra khỏi tường được. 

Vì quá sức, nên hai người chưa kịp đứng vững đã ngã xuống đất, bị nước bùn bắn tung tóe cả người. 

Cả người Trương Tiêu Tiêu run lên, lảo đảo đứng dậy, kéo cậu lên rồi hét lớn: "Chạy mau —" 

Lâm Chiếu Hạc không hiểu ra sao cả: "Chứ mặc kệ bọn họ à? Trúng độc tập thể rất nghiêm trọng đấy."

Trương Tiêu Tiêu gần như sắp bật khóc – bây giờ cậu ta mới thực sự hiểu rằng Lâm Chiếu Hạc không nhìn thấy gì cả. 

Cậu ta bị những cảnh tượng trước mắt dọa đến sắp phát điên rồi, lưng của đám dân làng quỳ rạp trên mặt đất cứ phồng lên, sau lưng bọn họ có thứ gì đó đang chui ra. 

"Trương Tiêu Tiêu?" Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không ở trong tình huống này.

"Cái đó, đó là cái gì vậy…" Hai chân Trương Tiêu Tiêu mềm nhũn, rất muốn chạy nhưng chân như bị cắm rễ không nhúc nhích được. Trong màn mưa, những dân làng quỳ trên mặt đất dường như đã trở thành cái kén cho những con quái vật đang nở ra, từng thứ màu trắng xé máu thịt chui ra. Nếu nhìn kỹ thì đó rõ ràng là những người giấy có hình dáng giống hệt dân làng. 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Cậu còn không đi?" Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy dân làng đang quỳ trên mặt đất và Trương Tiêu Tiêu đang vô cùng sợ hãi.

Vô số người giấy nghe theo tiếng gọi của quái vật, trồi lên từ thi thể của dân làng. Dường như bọn nó có ý thức của chính mình, sau khi bò ra khỏi cơ thể dân làng vẫn run rẩy quỳ trên mặt đất. 

Con quái vật gào lên, vươn tay và tóm lấy một con trong số chúng. Rồi như xé giấy thật, răng rắc một tiếng xé người giấy thành từng mảnh —

Lúc nó xé nhỏ người giấy, chủ nhân của người giấy cũng bị xé thành đống thịt vụn. 

Cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi chấp nhận của Trương Tiêu Tiêu, cậu ta ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, trợn trắng mắt rồi lăn ra bất tỉnh.

Lâm Chiếu Hạc ù hết cả đầu. Hình ảnh đập vào mắt cậu là dân làng đang cúi đầu lấy người giấy trong túi ra, sau đó có người xé toạc người giấy của mình rồi té xỉu trên mặt đất. Toàn bộ quá trình không có bất cứ hình ảnh đáng sợ nào.

Tuy là gan cậu không lớn nhưng cảnh tượng trước mắt có gì đáng sợ đâu. Lâm Chiếu Hạc nhìn Trương Tiêu Tiêu, thầm nghĩ quả nhiên vẫn còn trúng độc.

Sau đó, hai ba dân làng trước mặt cậu lần lượt xé người giấy nhỏ trên tay, thấy họ không để ý đến mình, Lâm Chiếu Hạc nhanh chóng cõng Trương Tiêu Tiêu trên lưng, định lặng lẽ chuồn đi. Nhưng vừa mới đi được mấy bước đã bị trưởng thôn phát hiện… 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!