Sau khi định thần lại, Lâm Chiếu Hạc mới nhận thức được trong nhóm chỉ còn lại một mình cậu, Trang Lạc vốn luôn đi bên cạnh cũng không thấy bóng dáng.
Lâm Chiếu Hạc bị môi trường xung quanh làm cho căng thẳng, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Trang Lạc.
Đã gọi được số nhưng không ai nghe, Lâm Chiếu Hạc đưa tay lên lau nước mưa trên mặt, l**m môi, lại bấm gọi thêm một dãy số khác.
m thanh tút tút vang lên bên tai khiến cậu hơi giật mình, cậu gọi điện cho Trương Tiêu Tiêu đã mất tích, lúc này chiếc điện thoại vốn luôn tắt máy lại vang lên ——
Lúc Lâm Chiếu Hạc nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì trong cơn mưa, cậu nghe một tiếng vang loáng thoáng —— chính là tiếng chuông điện thoại của Trương Tiêu Tiêu, âm thanh lúc gần lúc xa, dường như đang ở phía xa, mà cũng như đang ở chỗ rất gần.
Lâm Chiếu Hạc cẩn thận nghe hồi lâu, cuối cùng mới xác nhận, tiếng điện thoại di động của Trương Tiêu Tiêu phát ra từ trong quan tài.
Những người đưa tang khác căn bản không nghe được âm thanh này, không có bất kỳ người nào phản ứng. Lâm Chiếu Hạc vốn muốn dừng lại xem xét nhưng lại bị người phía sau liên tục đẩy về trước.
Cậu nhìn lên, thấy phía trên là một ngọn núi cao vút chìm trong bóng tối. Ngọn núi bén nhọn, giống như một cái miệng lớn, mà đích đến của bọn họ là giữa cái miệng lớn ấy.
Tiếng nhạc phát ra càng lúc càng buồn, cảnh vật xung quanh dần hiện rõ. Lâm Chiếu Hạc để ý xung quanh toàn những ngôi mộ lớn nhỏ, có lẽ đây chính là nghĩa trang của thôn.
Lâm Chiếu Hạc còn muốn quan sát kỹ hơn thì người sau đột nhiên giữ lấy hai cánh tay cậu kéo về phía trước.
Ngay sau đó, Lâm Chiếu Hạc bị kéo đến một bãi đất bằng phẳng trước nghĩa trang, cuối bãi đất đó là một cái động tối đen, bên hông là một bức tường đá khổng lồ, phía trên khắc chữ lít nha lít nhít, trời quá tối nên Lâm Chiếu Hạc không thấy rõ lắm.
Những người dân khác cũng không nhìn, bọn họ đứng vây quanh bãi đất.
Lúc này Lâm Chiếu Hạc mới chú ý đến cái hố sâu rất lớn được đào giữa bãi đất bằng phẳng, dường như là chuẩn bị cho hai cỗ quan tài. Cậu mới nhớ vừa nãy trong quan tài vang lên tiếng chuông điện thoại, liền la lên: "Trương Tiêu Tiêu trong quan tài —— Mấy người chôn nhầm người rồi."
Trưởng thôn lạnh lùng nhìn cậu, thờ ơ với tiếng la của Lâm Chiếu Hạc. Tiếp theo, ông ta làm một động tác. Những người dân đứng cạnh cùng nhau tiến lên, nhấc bổng Lâm Chiếu Hạc, sau đó mở một cỗ quan tài khác, không quan tâm Lâm Chiếu Hạc đang giãy dụa mà nhét cậu vào trong.
"Cứu mạng, cứu mạng —— Đm —— Tôi là người sống, mấy người muốn làm gì ——" Lâm Chiếu Hạc dùng hết sức mà chống cự, nhưng người dân trong thôn thực sự quá nhiều, một mình cậu khó lòng mà chống cự được, rất nhanh đã bị nhốt trong quan tài, tiếp theo là âm thanh ầm ầm, như là có người dùng đinh đóng kín quan tài lại.
Lâm Chiếu Hạc cực kỳ đau khổ, không phải bởi vì cậu bị nhốt vào trong quan tài mà là vì cái cổ lại bị cứng đơ, cậu tức giận mắng to, vừa mắng vừa đạp vào quan tài, khiến cho quan tài không ngừng rung lên, như con ếch xanh đang tức giận.
Tề Danh ở phía xa nhìn thấy tất cả, cậu ấy và sếp của mình ngồi xổm trên đỉnh núi, nhỏ giọng nói: "Cảm giác như quan tài sắp bị cậu ấy đạp nát rồi."
Trang Lạc nói: "Không phải cậu nói là đi sao?"
Tề Danh: "Tôi nói với cậu ấy rồi, nếu đột nhiên cậu ấy tìm ra được lương tâm…"
Trang Lạc: "…"
Tề Danh khổ não: "Lần này phiền toái, có nên cứu cậu ấy ra không?"
Trang Lạc: "Bên Từ Uyên thế nào rồi?"
Tề Danh nhìn vào điện thoại: "Vừa đi."
Vừa nói xong liền thấy một người bước ra từ chỗ tối, chính là Từ Uyên đã biến mất một ngày một đêm, khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất, không thể thấy rõ biểu cảm được.
"Đến rồi?" Tề Danh nói.
Từ Uyên "ừm" một tiếng, giương mắt nhìn về phía khe núi xa xa, anh nhìn thấy vô số người mặc áo đen như linh hồn lang thang, tầng tầng lớp lớp vây quanh khe núi.
Vậy hai cái quan tài ban đầu chuẩn bị cho cha mẹ anh, lúc này đang để người khác.
Ở cái hố bên cạnh có một bức tường đá đen nhánh, anh đã từng nhìn thấy tường đá này rồi, phía trên viết đầy đủ tên tuổi của cả dòng họ, nhưng không có tên anh. Anh đã từng hỏi cha mẹ rằng tường đá này dùng để làm gì.
"Sau này con yêu sẽ biết." Người mẹ thần bí cười, dịu dàng đưa tay lên xoa đầu anh, "Chỉ những người giỏi nhất trong thôn mới có thể được viết tên lên đó."
Trên tường đá có thứ gì đó đang ngọ nguậy, Từ Uyên nhìn chằm chằm vào, nhìn thấy một tác phẩm điêu khắc đá —— Một tác phẩm điêu khắc giống hệt như tác phẩm điêu khắc đá ở nhà thờ tổ, nó từ từ ngọ nguậy, chen lấn từ trong tường đá đi ra, đầu tiên là bàn tay cầm tứ chi của loài người, tiếp theo là cơ thể khổng lồ, cuối cùng là đầu…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!