Chương 15: Hạ táng

"Đêm nay xác định là không ngủ được rồi đây." Tề Danh khẽ thở dài. 

Lâm Chiếu Hạc gật đầu: "Chúng ta ráng ngủ một đêm trong phòng khách đi, đề phòng có chuyện." 

"Cũng được." Trang Lạc đồng ý. 

Thế là ba người quyết định qua đêm ở đây, quan tài của cha mẹ Từ Uyên được đặt ở chính giữa phòng khách, bên ngoài cửa sổ có rèm che mưa và ánh đèn mờ, bầu không khí rất kỳ lạ. Ngay cả một người kỳ cựu như Tề Danh cũng có chút không vững dạ, cậu ấy muốn nói chuyện cho trong phòng sinh động hơn một chút, nói: "Lâm Chiếu Hạc, cậu vào công ty bao lâu rồi?" 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Ba năm". 

Tề Minh nói: "Vừa mới tận thế là vào à?"

Lâm Chiếu Hạc nói: "Ừ, vừa mới tận tận thế thì tôi đã thất nghiệp mà tôi phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân." Cậu chớp mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, giống như đang trầm tư suy nghĩ. 

Tề Danh: "Làm chuyện này mà không sợ à?" 

"Sợ?" Lâm Chiếu Hạc nói, "Đương nhiên là sợ, ai mà không sợ chứ. Thật ra mấy ngày nay tôi sợ đến mức không ngủ được."

Tề Danh im lặng, thực ra trong công ty Lâm Chiếu Hạc khá nổi tiếng, hiền lành ít nói nhưng làm việc thì cũng rất tàn nhẫn. Tề Danh nhớ tới một vài rắc rối với khách hàng nhưng tất cả đều được cậu giải quyết. Cậu ấy không biết nghị lực của chàng trai trẻ đẹp trai này đến từ đâu. Khi đến ngày tận thế cậu cứ coi như về với sân nhà của mình, điều gì đã khiến cậu tràn đầy dũng khí và sức mạnh như vậy? 

Tề Danh nói: "Cậu nói ngày mai có thuận lợi không?" 

Lâm Chiếu Hạc không nói gì. 

Tề Danh: "Lâm Chiếu Hạc?" 

Lâm Chiếu Hạc vẫn không nói lời nào, mà Trang Lạc đang im lặng nãy giờ bỗng nhẹ giọng nói: "Cậu ấy ngủ rồi." 

Tề Danh quay đầu lại, phát hiện Lâm Chiếu Hạc bên cạnh đã nằm ngửa ra ghế ngủ thiếp đi, vẻ mặt thanh thản khiến người ta không khỏi thắc mắc có phải cậu đang mơ được nằm trên chiếc giường êm ái dài hai mét ngủ hay không. 

Tề Danh: "…" Đây là kiểu mấy ngày nay sợ tới mức không ngủ được đấy à?

Trang Lạc chống cằm cười: "Có muốn ngủ một lát không?" 

"… Cảm ơn sếp nhưng mà không cần đâu." Tề Danh dở khóc dở cười. 

Đêm dài thật dài, mưa gió phả vào mặt Tề Danh, rõ ràng là tháng tám, nhưng trời cực kỳ lạnh, nhất là buổi tối hôm nay. Tề Danh mơ hồ cảm giác được sắp xảy ra chuyện gì đó, hơi bất an thay đổi tư thế, chu môi ngập ngừng nói: "Sếp, anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?" 

Trang Lạc lắc đầu. 

Tề Danh nuốt nước bọt, anh ấy biết ông chủ của mình không phải là người lắm lời nên đành im lặng. Một tia sét rạch ngang bầu trời, chiếu sáng hai quan tài trước đại sảnh, Tề Dành đành tự nhủ rằng không có ma quỷ nào ở đây hết – khi bạn đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn, anh ấy xem quá nhiều phim ma nên bị ảnh hưởng quá sâu. 

Hai tay Tề Danh ôm ngực muốn truyền cho mình chút ấm áp nhưng cũng không có lợi ích gì. Cậu ấy nuốt nước bọt, trầm giọng nói: "Sếp ơi, trời hơi lạnh. Tôi lên tầng trên lấy chăn nha." 

Trang Lạc nhìn cậu ấy: "Để tôi đi cho." 

Tề Danh nói: "Không, không cần…" So với việc ở dưới đây ở cùng hai cái quan tài thì lên trên vẫn tốt hơn. 

Trang Lạc không ép buộc liền gật đầu. 

Tề Danh hít sâu một hơi, chạy lên phòng mình định túm lấy chăn rồi vội vàng đi xuống. Nhưng khi tay vừa chạm vào chăn liền cảm thấy như vừa chạm phải thứ gì đó không mịn màng giống chăn lắm mà giống như da động vật. 

Không, có lẽ đó thậm chí còn không phải là da động vật. Nghĩ đến những gì đêm đó Trương Tiêu Tiêu nói, Tề Danh không ngừng tự nhủ rằng đó là đồ giả nhưng khi nhìn vào cái chăn, cậu ấy vẫn thấy nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất trong trái tim mình. 

Thực ra không có cái chăn nào hết, chính là một tấm da người còn đang vặn vẹo, hơn nữa khuôn mặt cũng bị l*t s*ch, thoạt nhìn còn có chút quen mắt, khiến cậu ấy nhớ tới Trương Tiêu Tiêu đang mất tích… 

Không, không thể nào, đồng tử của Tề Danh co rút lại, cậu ấy nhìn thấy tấm da người bò về phía mình, thân thể hoàn toàn không nhúc nhích được, đành phải để cho nó chậm rãi bao phủ bản thân. 

Tầm mắt tối sầm lại, Tề Danh bất tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!