Chương 14: Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái

Nếu đèn lồng đỏ là hồn đăng, như vậy cả thôn này toàn bộ đều treo đèn lồng. Cho dù mưa to như trút nước thì đèn lồng vẫn treo ở đó không hề thay đổi.

Sau khi trưởng thôn rời đi, Trương Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lâm Chiếu Hạc thấy vậy liền hỏi: "Sao thế?"

"Tôi cảm thấy không đúng lắm." Trương Tiêu Tiêu đáp.

"Lạ ở chỗ nào?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.

"Hình như bọn họ bày kết giới gần phòng chúng ta." Trương Tiêu Tiêu nói, "Vừa nãy tôi vừa ra ngoài thì cảm thấy dưới chân hơi đau…"

Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ, tâm lý của cậu ta bị ảnh hưởng có hơi nghiêm trọng rồi, liền bước vài bước đi về phía cửa, lúc này mưa vẫn rơi, cống thoát nước trong sân hơi nghẽn nên nước đã ngập đến bắp chân.

Lâm Chiếu Hạc đi hai bước, không ngờ vậy mà cũng cảm giác được đau đớn như Trương Tiêu Tiêu nói —— Cậu không dám tiếp tục bước về phía trước nữa, vội vàng quay người vào trong.

"Chắc chắn trưởng thôn đã làm gì đó lúc chúng ta rời đi." Trương Tiêu Tiêu nói, "Tôi nghe nói bên Đông Nam Á có tà thuật, bỏ vào trong thức ăn, ăn rồi sẽ bị người khác khống chế."

Lâm Chiếu Hạc cũng đã nghe nói, cậu im lặng đứng im tại chỗ một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ, hồn đăng trên đầu vẫn sáng như cũ.

Trương Tiêu Tiêu còn muốn nói thêm vài câu, lại thấy Lâm Chiếu Hạc chợt quay người vào trong nhà như đang tìm thứ gì đó, cậu ta hỏi: "Anh tìm gì vậy?"

Lâm Chiếu Hạc không lên tiếng, xoay người đi vào căn phòng bên cạnh.

Trương Tiêu Tiêu hơi bối rối muốn theo qua, đột nhiên đèn trong phòng tắt ngúm cùng với hồn đăng trên đỉnh đầu, khi nghĩ đến trưởng thôn nói hồn đăng không thể tắt, cộng thêm trải nghiệm kinh dị tối qua thì lập tức toàn thân cậu ta đổ đầy mồ hôi.

Trong bóng đêm, có tiếng bước chân truyền đến, Trương Tiêu Tiêu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc trắng bệch.

Cũng không biết từ lúc nào mà Lâm Chiếu Hạc đã đứng ở sau lưng, toàn thân Trương Tiêu Tiêu run lên, giọng cũng run rẩy: "Anh Lâm…"

Giọng nói Lâm Chiếu Hạc nhẹ như giấy: "Cậu ra ngoài."

Trương Tiêu Tiêu nức nở: "Đừng, đừng đuổi tôi ra ngoài." Bên ngoài đen kịt, cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Chiếu Hạc quái dị: "Cậu sợ cái gì, cũng có ma nào ăn cậu đâu."

Lúc cậu nói đến từ ăn cậu, đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng sét, chiếu lên khuôn mặt trắng toát của cậu, nhìn hệt như được làm từ giấy: "Ngược lại trong phòng đặt hai cái quan tài, vậy mà cậu không sợ…?"

Trương Tiêu Tiêu đổ đầy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy Lâm Chiếu Hạc trước mặt lạ lẫm vô cùng, thậm chí còn cảm nhận được người đang đứng trước mặt không phải là Lâm Chiếu Hạc mà là một người giấy khác được vẽ y hệt Lâm Chiếu Hạc. Toàn thân cậu ta cứng đờ, không dám tiến lên, cũng không dám lùi lại, đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của Lâm Chiếu Hạc, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp —— Cậu ta run rẩy mà bước ra ngoài mấy bước.

"Ha?" Vừa đi được mấy bước, Trương Tiêu Tiêu lộ vẻ kinh ngạc, cảm giác đau đớn trước đó đã không còn nữa.

Lâm Chiếu Hạc nói: "Cậu nhìn xem, không phải đúng rồi sao?"

Trương Tiêu Tiêu ngạc nhiên: "Không ngờ anh Lâm lại giỏi như vậy, anh đã làm gì để giải trừ thủ pháp của trưởng thôn thế?"

Lâm Chiếu Hạc: "Thủ pháp gì, đèn lồng bị rò điện."

Trương Tiêu Tiêu: "…"

"Tôi vừa hỏi tại sao nó không tắt, bóng đèn tắt chưa?" Lâm Chiếu Hạc nói, "Mưa như này nhất định sẽ rò điện, tôi nhớ trước đây xem Tiếp cận khoa học thì có cái này…"

Trương Tiêu Tiêu yên lặng trở về phòng, không muốn nói gì thêm.

Lâm Chiếu Hạc bưng ghế đến, tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được chốt mở của đèn lồng, sau khi tắt xong thì mới bật công tắc điện lên lần nữa. Chỉ tội cho Tề Danh đang tắm rửa đột nhiên bị mất điện, để đầu đầy bọt mà chạy xuống lầu, vừa đến nơi thì đèn sáng, chỉ biết chửi thề vài câu rồi lại chạy lên.

Không biết có phải bị Lâm Chiếu Hạc chen vào hay không nhưng Trương Tiêu Tiêu cũng không còn sợ như trước đây nữa, sau chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí cậu ta còn dám ngủ một mình, lúc ngủ còn tự hỏi có phải mình quá dễ bị người khác ảnh hưởng hay không. Bất kể là bộ phim kinh dị này hay là Lâm Chiếu Hạc… Không thể không nói, nghị lực của Lâm Chiếu Hạc thực sự rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể thay đổi hoàn cảnh xung quanh.

Trương Tiêu Tiêu trầm tư, chậm rãi rơi vào mộng đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!