Chương 131: Lâm Yên vs Lâm Yên (Hoàn toàn văn)

Lâm Yên ngủ thiếp đi trong vòng tay anh Lý.

Có lẽ là vì biểu cảm đáng thương của anh Lý đã lay động anh ta hoặc có lẽ là vì lớp phòng bị trong lòng đã bị ăn mòn xuất hiện vết nứt. Dù biết rõ anh đang giả vờ nhưng cuối cùng, Lâm Yên vẫn không thể nhẫn tâm từ chối.

Anh Lý ôm lấy anh ta từ phía sau, nhiệt độ cơ thể anh có phần thấp hơn so với người bình thường nhưng Lâm Yên không bận tâm. Anh ta mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Đêm dài yên ả, đến khi tỉnh giấc, ánh sáng ban mai đã le lói.

Lâm Yên bò dậy lấy phần sủi cảo mang từ nhà Lâm Chiếu Hạc về tối qua ra nấu. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn khiến căn phòng nhỏ trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn hẳn.

Anh Lý cũng đã tỉnh, ngồi trên sofa ngẩn người. Lâm Yên uá quen với dáng vẻ này của anh, tốc độ tỉnh táo của anh Lý rất chậm, dù đã mở mắt nhưng vẫn cần một lúc để hoàn toàn tỉnh giấc. Không biết có phải vì cơ thể cá voi sát thủ quá to hay không mà cần thời gian để khởi động dần dần.

"Ăn sáng thôi." Lâm Yên nấu sủi cảo xong bưng lên bàn.

Anh Lý dụi mắt lẩm bẩm mấy tiếng, chậm rãi đi rửa mặt rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn cầm bát ăn sáng. Cái bụng rỗng được những chiếc sủi cảo nóng hổi lấp đầy, tỏa hương thơm ngào ngạt, anh Lý vừa ăn vừa hỏi Lâm Yên hôm nay định làm gì.

"Đến nhà Lâm Chiếu Hạc góp vui chút." Lâm Yên nói: "Đánh vài ván mạt chược."

Anh Lý ngạc nhiên: "Ồ, cũng có lúc rảnh rỗi vậy sao?"

Lâm Yên nhún vai: "Chẳng phải vì thế giới không cần tôi cứu vớt nữa sao."

Ước nguyện lớn nhất trong năm mới là thế giới hòa bình, may thay ngay ngày đầu năm mới, điều ước ấy đã thành hiện thực.

Vị thần không ra gì kia để lại di sản cuối cùng cũng là quý giá nhất, không gian giả tưởng và không gian thật không còn dung hợp, điều này có nghĩa là sự dung hợp đã hoàn toàn chấm dứt. Mặc dù trên phố phường vẫn có thể dễ dàng bắt gặp những nhân vật không gian giả tưởng đang đi lại nhưng không xuất hiện thêm những người mới nữa.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, có lẽ là do cuối cùng cũng được đón một cái Tết yên bình. Trong đám đông tràn ngập hương vị vui tươi của ngày lễ.

Những đứa trẻ khoác lên mình bộ đồ Tết màu đỏ tung tăng chạy nhảy trên nền tuyết trắng xóa. Trên đường phố, hầu hết các ô tô đều được trang trí bằng những món đồ màu đỏ, những chiếc đèn lồng đỏ rực treo khắp nơi dường như nhuộm cả tuyết trắng thành một sắc màu rực rỡ. Lâm Yên bước đi dưới ánh mặt trời không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Tuyết đã ngừng rơi sau một đêm dài, bầu trời dần sáng rõ.

Nhà Lâm Chiếu Hạc cũng vô cùng náo nhiệt. Vừa bước vào, Lâm Yên đã thấy cậu cùng vài người khác quây quần bên bàn đánh bài.

Hình vuông nhỏ màu đỏ ân cần bước tới giúp anh ta cởi áo khoác rồi hỏi anh ta muốn uống gì, cà phê nóng, trà nóng hay sữa nóng.

Nó cũng đã thay một bộ trang phục mới, có vẻ như là chiếc váy đỏ được Lâm Chiếu Hạc đặc biệt thiết kế riêng. Trên váy còn có những nút thắt Trung Hoa tinh xảo cùng chữ Phúc được thêu cẩn thận, trông vô cùng đáng yêu, ngay cả anh Lý cũng không nhịn được mà giơ tay xoa đầu nó một cái.

"Đừng có tùy tiện sờ bậy! Người ta là con gái đấy!" Lâm Chiếu Hạc vừa đánh mạt chược vừa không quên lên tiếng bảo vệ hình vuông nhỏ màu đỏ nhà mình.

"Con gái hả, cái này cũng nhìn ra được sao?" Anh Lý tỏ vẻ không mấy tin tưởng.

"Sao lại không nhìn ra được chứ?" Lâm Chiếu Hạc nói: "Người ta đáng yêu thế này, không phải con gái thì là gì?"

Anh Lý gật gù: "Cũng có lý." Miệng nói vậy nhưng tay lại giơ lên xoa đầu hình vuông nhỏ màu đỏ thêm một lần nữa.

Lâm Yên trừng mắt nhìn anh Lý, ra hiệu anh đừng tiếp tục táy máy tay chân nữa, lúc này anh Lý mới lưu luyến rút tay về. Phải nói rằng, cảm giác chạm vào hình vuông nhỏ màu đỏ thật sự rất tuyệt, chẳng trách nhiều người thích bọn nó làm ghế ngồi như vậy.

Hình vuông nhỏ màu đỏ nũng nịu nói bằng giọng ngây thơ mình không phải là ghế.

"Vậy thì anh phải kiểm tra em rồi." Anh Lý bắt đầu giở trò ranh ma.

"Kiểm tra cái gì?" Hình vuông nhỏ màu đỏ vô tình mắc bẫy.

"Em thích Lâm Chiếu Hạc hay Trang Lạc hơn?" Trong nhà không có trẻ con nhưng anh Lý lại tóm được hình vuông nhỏ màu đỏ, liền tung ngay một câu hỏi hóc búa kiểu em thích bố hơn hay mẹ hơn. Còn chưa đợi hình vuông nhỏ màu đỏ trả lời, anh Lý đã bị mắng té tát. Lâm Yên chỉ thẳng anh Lý, nghiêm giọng: "Anh chỉ biết bắt nạt con nít đúng không? Còn nói linh tinh nữa tôi bịt miệng anh lại đấy!"

Nghe vậy, Lâm Chiếu Hạc cứ tưởng anh Lý sẽ cãi lại, ai ngờ tên này như thể biết mình đuối lý, chỉ cười cười rồi thực sự im lặng luôn.

Lâm Chiếu Hạc nhìn cảnh này thấy thật kỳ lạ liền thì thầm với Trang Lạc sao anh Lý bị Lâm Yên mắng mà mặt mày lại vui vẻ thế nhỉ. Trang Lạc ra một quân Nhị Sách, liếc anh Lý một cái rồi thản nhiên nói: "Đừng quan tâm cậu ta, cậu ta hèn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!