Chương 130: Lâm Yên vs Lâm Yên

Lâm Yên từng nghĩ rằng mình đã không còn thích Tết từ lâu. Nhưng khi nhìn La Phiến Vũ ngồi bên cạnh, ôm bát sủi cảo vui vẻ ăn từng miếng, cậu ta mới nhận ra không mình phải ghét Tết mà chỉ ghét việc phải đón Tết một mình.

Những đêm đông lạnh lẽo, cậu ta cuộn mình trên chiếc giường băng giá, ngoài cửa sổ tĩnh lặng như thể cả thế giới đã chết đi. Những ngày như vậy chẳng khác gì vô số đêm cô đơn mà cậu ta từng trải qua.

Không khí ngày lễ bị cuốn trôi đến mức gần như không thể cảm nhận. Lâm Yên lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc như thể đang trải qua một cuộc giam cầm kéo dài bất tận, cậu ta không có nơi nào để đi cũng chẳng thể trốn thoát. Những ngày lễ như vậy đã đánh mất ý nghĩa vốn có, đối với cậu ta chúng chẳng khác nào một hình phạt, đến mức không đón Tết đã trở thành điều hiển nhiên.

Vừa ăn sủi cảo xong, La Phiến Vũ liền nhìn cậu ta.

"Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi." Biết sớm muộn gì cũng không trốn được, Lâm Yên dứt khoát buông xuôi, chủ động mở lời. Ai cũng tò mò về  cậu ta, tại sao lại làm những chuyện đó, tại sao lại trở thành như bây giờ. Câu hỏi tại sao này, cậu ta đã nghe vô số lần.

Thế nhưng, La Phiến Vũ chỉ lắc đầu nói mình không có gì muốn hỏi, nếu Lâm Yên muốn nói hắn ta sẽ lắng nghe. Còn không, hắn ta cũng chẳng cần phải truy hỏi để trở thành kẻ phiền phức.

Lâm Yên nhếch môi: "Trước đây cậu không như thế." Cậu ta nhớ rất rõ, La Phiến Vũ là người có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, chuyện gì cũng muốn thử một lần. Không ngờ mấy năm trôi qua, hắn ta lại trưởng thành đến thế.

La Phiến Vũ nói: "Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi mà."

Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi. La Phiến Vũ thay đổi, cậu ta cũng vậy hoặc có lẽ, cậu ta mới là người thay đổi nhiều hơn.

Lâm Yên rũ mắt: "Ừ."

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh vui vẻ từ chương trình Tết trên TV.

La Phiến Vũ vốn nghĩ rằng Lâm Yên sẽ không nói gì thêm. Nhưng một lúc sau, cậu ta chậm rãi cất lời, kể về những hình ảnh hỗn loạn xuất hiện trong đầu mình khi vừa bước vào thế giới này, những thứ về Trang Lạc, về tương lai, về ngày tận thế. Qua lời kể của cậu ta, La Phiến Vũ nhìn thấy một thế giới còn kinh hoàng gấp trăm lần so với dung hợp. Trong thế giới đó, d*c v*ng con người bị khuếch đại đến vô hạn, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến người ta rợn tóc gáy, chỉ một h*m m**n của một cá nhân cũng đủ hủy diệt thế giới huống hồ là hàng nghìn, hàng vạn, hay thậm chí là toàn bộ nhân loại.

Lâm Yên chính là nhân chứng của thảm họa này, tận mắt chứng kiến tất cả những điều tốt đẹp xung quanh mình bị hủy diệt thảm khốc khiến cậu ta hoàn toàn phát điên. Thế nhưng, điều đầu tiên cậu ta làm sau khi mất đi lý trí vẫn là cố gắng ngăn chặn tất cả, cậu ta dùng một phương thức gần như tự hủy diệt để cản trở kế hoạch lẽ ra phải diễn ra suôn sẻ ấy.

Và cậu ta đã thành công. Kế hoạch tạo thần bị trì hoãn ít nhất hai năm, thế giới vẫn chưa bị hủy diệt, vẫn đang tồn tại.

Nếu là một người không hiểu rõ Lâm Yên, khi nghe những lời này có lẽ họ sẽ cảm thấy cậu ta cực kỳ bất bình thường, sao có thể chỉ dựa vào những ký ức hỗn loạn mà đưa ra quyết định nguy hại đến toàn nhân loại như vậy chứ…

Nhưng La Phiến Vũ vốn dĩ đã là một kẻ điên. Hoặc có thể nói, nếu hắn ta chưa phát điên thì chỉ là vì vẫn luôn bị Lâm Yên kìm hãm mà thôi.

Giờ đây, người trói buộc hắn ta lại phát điên trước khiến trong mắt La Phiến Vũ dấy lên một hứng thú gần như có thể hóa thành thực thể. Đến khi Lâm Yên nhận ra, cậu ta mới phát hiện ánh nhìn của La Phiến Vũ có gì đó không ổn.

Đó là ánh mắt của dã thú khi nhìn thấy máu, một biểu cảm bị con mồi khơi gợi hứng thú. Lâm Yên giật mình, còn chưa kịp lên tiếng thì biểu cảm của La Phiến Vũ đã thay đổi. Gương mặt trở nên vô hại đến lạ thường, đôi mắt lại lộ ra vẻ trong sáng đến mức đáng ngờ vốn không thuộc về hắn ta. Hắn ta chớp mắt, vô tội hỏi: "Vậy bây giờ Yên Nhi cũng là kẻ xấu rồi sao?"

Lâm Yên nghẹn lời, cậu ta nói: "Cũng? Không phải cậu chưa từng làm chuyện xấu sao?" Cậu là kẻ xấu nhưng La Phiến Vũ thì không.

La Phiến Vũ mỉm cười: "Nhưng nếu tôi làm chuyện xấu trên người cậu, vậy chẳng phải tôi cũng là kẻ xấu rồi sao?"

Lâm Yên: "…" Hợp tình hợp lý, không có cách nào phản bác được.

Lẽ ra cậu ta phải chuẩn bị tâm lý từ trước. Cậu ta đã làm chuyện xấu, bị ghét bỏ là điều hiển nhiên. Hơn nữa, trước đây chính cậu ta là người yêu cầu La Phiến Vũ như vậy, giờ đây bản thân lại là người phá vỡ quy tắc trước, nếu bị hắn ta ghét cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

"Cậu ghét tôi rồi à?" Lâm Yên hỏi.

"Không có đâu." La Phiến Vũ đáp: "Tôi rất thích cậu."

Lâm Yên: "… Thích tôi thì phải làm chuyện xấu với tôi à?"

La Phiến Vũ cười rạng rỡ, hắn ta ghé sát lại gần Lâm Yên thì thầm vài câu bên tai cậu ta. Nghe từng từ, từng chữ trong lời nói của hắn ta, đồng tử Lâm Yên co rút mạnh, tức giận quát: "La Phiến Vũ! Đồ mặt dày vô sỉ, cậu dám trêu tôi phải không?"

La Phiến Vũ lập tức bật cười ha hả, vẻ mặt đắc ý vô cùng.

Thật sự không thể hiểu nổi, sao La Phiến Vũ có thể dùng gương mặt thanh thuần vô tội kia để nói ra những lời đen tối đến vậy, chỉ cần nghĩ lại lần nữa, vành tai Lâm Yên đã bắt đầu đỏ bừng. Trong nguyên tác, cậu ta chưa yêu đương đã bị dung hợp kéo vào thế giới này. Đến khi đến đây, ngay cả con gái còn chưa từng lại gần vậy mà giờ lại bị La Phiến Vũ trêu đùa đến mức không thể phản kháng.

Cậu ta chỉ có thể cố gắng gượng, giả vờ trấn định sau đó thẹn quá hóa giận, quát: "Rốt cuộc cậu học mấy thứ này từ ai vậy? Chẳng lẽ tên Lâm Yên kia còn dạy cậu mấy chuyện này sao?" Hệt như một phụ huynh khi thấy con mình học hư, phản ứng đầu tiên không phải tự kiểm điểm mà là khẳng định chắc chắn ai đó đã dạy hư con mình, bởi vì ai lại muốn thừa nhận rằng con mình trời sinh đã là một đứa trẻ hư chứ.

La Phiến Vũ cười gian, nói: "Đây chẳng phải… Là cốt truyện trong nguyên tác sao?" Hắn ta tiếp tục: "Tôi vốn không phải là người tốt." Đọc Full Tại Truyenfull. vison

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!