Từ Uyên trước giờ không phải là người dũng cảm, nói chính xác là sự hèn nhát và thiếu tự tin của anh đã làm nên bộ phim kinh dị này.
Sau khi hai thế giới dung hợp, Từ Uyên từ trong phim trở thành hiện thực, thoạt đầu anh không thể tin rằng mình chính là nạn nhân bị hại trong phim, nhưng cùng hoàn cảnh gia đình và môi trường sống như nhân vật chính đã buộc anh phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.
Thời điểm cuộc điện thoại từ quê nhà gọi đến, cơn ác mộng của Từ Uyên cuối cùng cũng ập tới. Anh tưởng mình có thể làm được, nhưng thật ra có mấy việc cũng không thể làm được. Cho dù có cố gắng cũng vô ích.
Cả người Từ Uyên ướt sũng, dưới cơn mưa nặng hạt, anh nhắm mắt lại, khi mở ra lại không có gì khác ngoài sự thờ ơ đáng sợ. Anh nhìn chằm chằm đôi chân đang bị đất vùi lấp của mình, hận thù trong mắt sắp biến thành sự thật. Lâm Chiếu Hạc cũng nhìn thấy, nhưng cậu không biết Từ Uyên hận cái gì, chẳng lẽ anh hận hình nhân giấy dưới chân mình sao?
"Đi thôi, trở về." Từ Uyên nói.
"Ừ." Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
Cơn mưa nặng hạt dường như từ trên trời rơi xuống, những hạt mưa rơi xuống đất phát ra những âm thanh tanh tách. Bình thường Lâm Triệt rất thích mưa, nhưng không hiểu sao cơn mưa hôm nay lại khiến cậu thấy khó chịu, cứ như là điềm báo sắp có chuyện chẳng lành.
Những người khác cũng có chút bồn chồn, bầu không khí trong phòng vô cùng bí bách.
Sau khi chôn hình nhân giấy, Từ Uyên liền biến mất, mấy ngày nay anh cứ xuất quỷ nhập thần, không biết đang âm mưu chuyện gì.
Đúng lúc này, có vài người đi dưới màn mưa giăng kín trời, trên vai nâng thứ gì đó, Khi bọn họ đi tới gần, Lâm Chiếu Hạc nhận ra đó là trưởng thôn và mấy người khác đang khiêng một cái hộp gỗ rất to vào phòng.
"Trời mưa to thật." Trưởng thôn cởi áo mưa, nhìn mọi người xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, "Đưa cho các cậu ít đồ ăn…"
Những người khác ngồi im, Lâm Chiếu Hạc là người ngồi gần nhất liền đứng dậy nói lời cảm ơn, rồi cùng trưởng thôn nhấc hộp đồ ăn lên đặt trên bàn. Thầm nghĩ không biết trong đó có gì mà nặng vậy.
"Các cậu sống trong thôn có quen không?" Hôm nay trông trưởng thôn giống như một vị trưởng lão mặt mày hiền hậu, cùng bọn họ tán gẫu chuyện gia đình.
"Cũng được." Mọi người không nói lời nào, vì vậy Lâm Chiếu Hạc đành phải trả lời, "Chỉ có tôi là không quen lắm." Mọi người đều nhìn Lâm Chiếu Hạc với ánh mắt ngưỡng mộ.
Trưởng thôn cũng bị nghẹn, không nói một lời, sau đó nói: "Tại sao không thấy nhóc họ Từ?"
Lâm Chiếu Hạc bịa ra một cái cớ: "Anh ấy không khỏe, đang nghỉ ngơi trên tầng hai."
Trưởng thôn ồ một tiếng.
Lâm Chiếu Hạc sợ bầu không khí khó xử, rất tâm lý nói: "Trưởng thôn mang gì tới thế?" Cậu giơ tay mở hộp thức ăn trên bàn.
So với bắp ngô và bánh bao hấp mà họ ăn ngày đầu tiên, bữa ăn trước mắt vô cùng phong phú, có rau, có thịt, thậm chí có cả rượu. Lâm Chiếu Hạc sợ hãi: "Sao lại thịnh soạn vậy, không phải có độc đấy chứ?"
Mọi người & trưởng thôn: "…" Cậu thẳng thắn thế sao chúng tôi trả lời được.
Lâm Chiếu Hạc là kiểu người điển hình của việc chỉ cần tôi không có đạo đức thì đạo đức không thể bắt bẻ tôi, nói gì thì nói, trong thể loại kinh dị này chắc chắn chẳng có người tốt đâu nên cậu không muốn cho người khác thể diện.
Vẻ mặt của trưởng thôn cứng đờ: "Người trẻ tuổi thật giỏi nói đùa."
Lâm Chiếu Hạc: "Haha."
Trưởng thôn: "Nhanh nhân lúc còn nóng mau ăn đi… Mấy ngày nay các người chưa được ăn tử tế rồi." Ông ta duỗi tay lau nước mưa trên mặt, dừng một chút, "Không có độc."
Tề Danh không kìm được mà bật cười.
"Vậy thì ông ăn cơm với chúng tôi đi." Lâm Chiếu Hạc có chút ngượng ngùng nói.
Trưởng thôn: "…"
Những người biết chuyện đều cảm thấy Lâm Chiếu Hạc đang xấu hổ, nhưng ai mà không biết còn tưởng muốn cho trưởng thôn thử độc.
Bầu không khí lại trở nên đông cứng, trưởng thôn trợn tròn mắt, ngay khi Lâm Chiếu Hạc tưởng rằng mình sẽ bị mắng thì trưởng thôn thực sự đồng ý.
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Trưởng thôn nói, "Tôi cũng chưa ăn cơm…" Nói xong ông ta vẫy vẫy tay, ra hiệu những người còn lại đi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!