Vừa đúng mười hai giờ, màn đêm vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, tiếng pháo đì đùng vang vọng khắp nơi đẩy bầu không khí đêm nay lên đến đỉnh điểm. Những người đã trải qua hoạn nạn cùng nhau ăn mừng khoảng thời gian hòa bình quý giá này.
Ăn nốt chiếc sủi cảo nóng hổi cuối cùng trong bát, Lâm Yên cầm lấy áo khoác chào tạm biệt Lâm Chiếu Hạc.
"Chú ý an toàn nhé." Lâm Chiếu Hạc mỉm cười dặn dò.
"Không sao đâu." Anh Lý đi bên cạnh Lâm Yên, vỗ ngực cam đoan: "Tôi đảm bảo sẽ đưa em ấy về an toàn, không để cái thằng nhóc La Phiến Vũ kia nhân cơ hội làm bậy."
Lâm Yên nghe vậy liền lườm một cái, rõ ràng trong mắt anh ta cả La Phiến Vũ lẫn anh Lý đều thuộc phạm trù nhóc con hỗn láo.
"Đi thôi." Lâm Yên xoay người rời đi, anh Lý theo sát phía sau, hai người vô thức bước chung một nhịp tạo nên một sự ăn ý ngọt ngào.
Lâm Chiếu Hạc cười nhẹ, thì thầm tám chuyện với Trang Lạc không biết hai người họ bao giờ mới ở bên nhau nhỉ.
Trang Lạc đáp: "Chắc cũng sắp rồi." Lâm Yên rất tốt tính, chỉ cần bị mài giũa thêm một chút, có lẽ cũng đến lúc rồi.
"Tuyết rơi kìa." Bước ra khỏi nhà, Lâm Yên giơ tay đón lấy một bông tuyết. Đó là một bông tuyết bình thường nhất, hình dạng hoàn chỉnh, tan ra ngay trên đầu ngón tay anh ta.
Anh Lý vậy mà lại mang theo ô, giơ lên che trên đầu Lâm Yên: "Đi thôi, về nhà nào."
Lâm Yên liếc anh một cái, hôm nay tốt tính không phản bác.
Sau khi trở về, anh Lý vẫn luôn ở lại nhà Lâm Yên. Mỗi lần Lâm Yên định đuổi anh ra ngoài, anh Lý liền bày vẻ mặt đáng thương như thể nếu bị đuổi đi thì anh sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ. Lâm Yên thực sự không có cách nào đối phó với anh, đuổi mấy lần đều thất bại, cuối cùng đành bất lực từ bỏ.
Nơi họ ở cách đây một quãng đường khá xa, anh Lý lái xe còn Lâm Yên ngồi bên cạnh.
Bên ngoài xe tuyết rơi dày đặc, bên trong lại ấm áp dễ chịu, giai điệu du dương khiến thần kinh con người thư giãn. Lâm Yên tựa lưng vào ghế, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trên người anh ta phủ một chiếc áo khoác của anh Lý. Chiếc áo mang theo hơi ấm như được ánh mặt trời dịu dàng bao bọc, anh ta mơ màng mở mắt liền thấy góc nghiêng của anh Lý.
Phải thừa nhận rằng, so với tính cách tệ hại của anh, dung mạo anh Lý thực sự đẹp đến mức khó tin. Lúc này, anh ngồi im lặng tựa như một pho tượng được điêu khắc tinh xảo, nếu anh không mở miệng nói chuyện thì tốt biết bao… Lâm Yên lơ mơ nghĩ.
Nhận ra động tĩnh bên cạnh, anh Lý quay đầu lại thấy Lâm Yên đã tỉnh.
"Dậy rồi?" Anh Lý nói: "Về đến nhà rồi."
Lâm Yên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cả người có chút mơ hồ. Anh ta nhìn thấy anh Lý xuống xe, chậm rãi đi đến bên mình kéo cửa xe ra, giơ tay về phía anh ta—
Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Yên đã bị anh Lý bế lên.
Dù không cao bằng anh Lý nhưng Lâm Yên cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường. Thế mà khi được bế lên lại nhẹ bẫng như một đứa trẻ, anh ta vùng vẫy: "Anh làm gì vậy??"
Anh Lý cúi đầu nhìn anh ta: "Còn động đậy nữa là tôi hôn đấy."
Lâm Yên lập tức ngậm miệng lại. Anh ta hiểu rõ, so với những kẻ chỉ giỏi nói miệng đe dọa thì anh Lý là người nói được làm được. Chắc chắn nếu anh ta dám giãy giụa thêm vài cái, cái bản mặt Lý Ngư này sẽ sáp lại ngay. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Lâm Yên quyết định không đôi co với anh nữa.
Không ngờ Lâm Yên lại thực sự không động đậy nữa, trong lòng anh Lý bỗng dưng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu, anh thở dài một hơi.
"Mẹ kiếp, anh thở dài cái gì chứ!" Lâm Yên nổi giận.
"Sao em lại nói bậy thế?" Anh Lý lập tức trèo l*n đ*nh cao đạo đức, nghiêm túc chỉ trích Lâm Yên: "Nhỡ trẻ con nghe thấy rồi học theo em thì sao?"
Lâm Yên trừng mắt, thầm nghĩ nửa đêm nửa hôm ở đây lấy đâu ra trẻ con?
Anh Lý tiếp tục: "Người lớn học theo cũng không tốt đâu."
Lâm Yên tức đến mức thất khiếu bốc khói, mặt đỏ bừng lên, không biết phải phản bác anh Lý thế nào chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Mau đưa tôi về nhà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!