Chương 128: Lâm Yên vs Lâm Yên

Trước hôm nay, Lâm Yên chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đón năm mới ở đâu.

Cậu ta yêu thích bầu không khí nhộn nhịp của dịp lễ, thích những dây đèn lấp lánh trên cành cây, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, những tấm cắt dán cửa sổ xinh đẹp và cả mùi thuốc pháo thoang thoảng trong không khí.

Nhưng kể từ khi đến thế giới này, cậu ta đã từ bỏ khái niệm về lễ hội.

Chính cậu ta đã phá hủy ngày Tết này, Lâm Yên nghĩ, cho nên mất đi niềm vui vốn có của nó cũng là cái giá mà cậu ta đáng phải trả.

"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói của La Phiến Vũ kéo Lâm Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ta nhìn hắn ta, khẽ nói: "Tết à? Chẳng có gì đáng để ăn mừng cả."

Nghe vậy, La Phiến Vũ không tỏ ra bất ngờ, hắn ta hỏi tiếp: "Giờ cậu đang ở đâu? Đi siêu thị mua ít đồ đi, tối nay gói sủi cảo ăn."

Lâm Yên hỏi: "Cậu biết gói sủi cảo à?" Cậu ta nhớ hồi trước, mỗi lần cả bọn cùng nhau nấu ăn tên này chỉ đứng hóng, trông chẳng có chút gì giống người biết làm chuyện bếp núc cả.

La Phiến Vũ thản nhiên đáp: "Có gì mà không biết." Dù hắn ta thực sự không biết thì cũng đã có Lâm Yên ở đây, chẳng lẽ lại để hắn ta ăn sống chắc.

Lâm Yên nghĩ ngợi một chút thấy cũng có lý.

Cậu ta còn định nói gì đó nhưng La Phiến Vũ không cho cơ hội, trực tiếp kéo cậu ta đi thẳng đến siêu thị.

Giây phút bước vào cửa siêu thị, thời gian như quay ngược lại. Hai người lại cùng nhau chọn rau, mua thịt, không khí náo nhiệt giống hệt trước đây, họ vừa mua đồ vừa trò chuyện, nhắc lại những chuyện đã qua. La Phiến Vũ nói bao năm qua tìm không ra Lâm Yên thế là thỏa mãn đi làm đủ chuyện xấu, Lâm Yên nghe vậy liền nói thật không, cậu đã làm gì rồi, kể chi tiết xem nào.

La Phiến Vũ mở miệng bịa chuyện, nói hôm nay vừa cướp kẹo hồ lô của hai đứa nhỏ, nhìn chúng nó khóc oe oe vui không chịu nổi.

Lâm Yên bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói cậu thật là, chẳng thay đổi gì cả, vẫn thích nói đùa như vậy.

La Phiến Vũ cười cười nói không đùa đâu: "Tôi đúng là không thay đổi." Rồi hắn ta nhìn Lâm Yên, hỏi lại: "Cậu thay đổi à?"

Lâm Yên bình tĩnh đáp: "Cậu nghĩ sao?"

Lâm Yên thực sự đã thay đổi, La Phiến Vũ không biết cậu ta đã trải qua những gì. Chỉ là không biết từ khi nào tình yêu sâu đậm cậu ta từng dành cho thế giới này đã biến mất, Lâm Yên không còn bận tâm đến con người hay sự việc xung quanh. Dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm như một người xa lạ mà La Phiến Vũ chưa từng gặp.

Nhưng chính dáng vẻ đó lại càng khiến La Phiến Vũ mê đắm hơn, hắn ta từng thấy một Lâm Yên thánh mẫu nhưng bây giờ Lâm Yên lại vô tình đến thế. Sự lạnh lùng ấy làm La Phiến Vũ nảy sinh một thứ h*m m**n xấu xa, nếu trước đây hắn ta không nỡ động đến cậu ta thì bây giờ, hắn ta muốn tận mắt thấy cảnh Lâm Yên cố nén nước mắt, khổ sở chịu đựng.

Kìm nén cảm xúc sôi trào trong lòng, La Phiến Vũ cười, làm ra vẻ vô tội: "Tối nay ăn nhân hẹ nhé."

Lâm Yên không biết người anh em tốt của mình đang nghĩ gì, nhìn bó hẹ xanh mướt, thờ ơ gật đầu: "Gì cũng được."

Sau khi mua một đống đồ lặt vặt, La Phiến Vũ theo sau Lâm Yên về đến chỗ ở của cậu ta.

Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, đơn giản đến mức gần như sơ sài. Trong phòng chỉ có một chiếc ghế sô pha cũ kỹ và một cái tivi, thậm chí ngay cả một cái bàn cũng không có.

La Phiến Vũ quan sát căn phòng, ánh mắt dừng lại ở một chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ. Chậu hoa bằng nhựa không biết thuộc giống gì, chỉ thấy vài nụ hoa cô đơn vươn lên giữa những chiếc lá trông có phần tội nghiệp, giống hệt Lâm Yên lúc này.

"Để tôi đi rửa rau." Lâm Yên tự nhiên thắt tạp dề rồi bước vào bếp.

La Phiến Vũ tựa lên cửa nhìn Lâm Yên rửa tay nấu nướng, hắn ta l**m môi rồi chậm rãi tiến lại gần cậu ta, khẽ gọi tên cậu ta bằng giọng trầm thấp: "Lâm Yên."

La Phiến Vũ dựa vào quá gần, hơi thở nóng bỏng gần như phả lên tai Lâm Yên, khiến cơ thể cậu ta vô thức căng cứng: "Quá gần rồi."

Cậu ta xoay người định đẩy La Phiến Vũ ra nhưng lại phát hiện người bạn vốn thấp hơn mình một cái đầu, trông có vẻ yếu ớt lúc này đã hoàn toàn thay đổi.

Chiều cao một mét chín mang đến áp lực đáng sợ, khuôn mặt anh tuấn cứng rắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi cụp xuống khiến Lâm Yên có một loại cảm giác nghẹt thở như thể bị một con dã thú khóa chặt tầm mắt. Lâm Yên hỏi: "Cậu biến thành thế này làm gì?"

Cậu ta biết dáng vẻ trước mắt chính là bộ dạng nguyên thủy nhất của La Phiến Vũ, mà Lâm Yên là người duy nhất trên thế giới từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của La Phiến Vũ.

Chỉ khi đứng trước mặt Lâm Yên, La Phiến Vũ mới chịu buông bỏ toàn bộ phòng thủ, để lộ bản chất chân thật nhất của mình.

Hắn ta ghét những thứ tốt đẹp, ghét chính nghĩa, ghét hòa bình, thế nhưng lại thích Lâm Yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!