Chương 127: Lâm Yên vs Lâm Yên

"Thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà có thể k*ch th*ch cậu ta đến mức như vậy." La Phiến Vũ nhấp một ngụm trà nóng trong tay, có lẽ nhớ đến điều gì đó, giọng điệu mang theo chút sầu muộn.

Lâm Yên nghe vậy chỉ có thể thở dài, không phải anh ta chưa từng nghĩ đến việc tìm Lâm Yên kia đối chất, hỏi cậu ta tại sao lại làm như vậy. Nhưng khi hai người thực sự gặp mặt, người kia rõ ràng không hề có ý định trả lời câu hỏi của anh ta, còn chưa kịp nói được mấy câu, hai bên đã đánh nhau đến trời đất mịt mù khiến anh ta hoàn toàn không có cơ hội để nói chuyện đàng hoàng.

Không, có lẽ không phải là không có cơ hội mà là người kia căn bản không muốn trả lời.

Trước mắt, làn khói lượn lờ từ tách trà nóng, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng khi vừa nhấp một ngụm. Bên ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên những tiếng nổ lách tách kèm theo đó là mùi thuốc pháo nhàn nhạt trong không khí, dường như là cửa hàng dưới lầu vừa đốt mấy dây pháo. Nghe thấy âm thanh này, Lâm Yên chợt nhớ ra ngày mai là giao thừa. Bất giác anh ta đã đến thế giới này bốn năm rồi, trải qua biết bao chuyện khiến anh ta không khỏi cảm thấy cảnh vật vẫn như cũ mà lòng người đã đổi thay.

"Sắp đến Tết rồi." Lâm Yên thì thầm.

"Ừ, sắp Tết rồi." La Phiến Vũ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ cùng anh ta, cả hai đều chìm vào những hồi ức xa xưa. Từ khi đến thế giới này, đã rất lâu rồi họ chưa từng cảm nhận được bầu không khí Tết đậm đà đến vậy.

Mấy năm qua, gần như tất cả mọi người đều sống trong sợ hãi. Chuyện mà Lâm Yên kia đã gây ra ám ảnh đến mức thay đổi ý nghĩa của Tết Nguyên Đán. Đó không còn là năm mới mà là ngày giỗ của những người thân, là tội ác đẫm máu mà không gian giả tưởng đã phạm phải với không gian thật.

Lâm Yên vốn có đạo đức rất cao, tất nhiên không thể vứt bỏ tất cả để tận hưởng bầu không khí lễ hội.

Nhưng năm nay lại khác, Kế hoạch Tạo Thần thành công ngoài dự đoán. Dù vị thần đó có vẻ ngoài xấu xí, hành vi thô lỗ nhưng ít nhất cũng đã làm được rất nhiều chuyện có ích khiến vùng dung hợp thu nhỏ quá nửa. Dường như mọi người lại trở về những tháng ngày yên bình trước đây, trên phố đèn lồng đỏ rực và đèn trang trí rực rỡ treo khắp nơi, không khí tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.

Dù là Lâm Yên hay La Phiến Vũ, cả hai đã rất lâu rồi chưa từng trải qua những khoảnh khắc như thế này.

La Phiến Vũ vốn rất thích Tết. Hắn ta vẫn nhớ mồn một năm đầu tiên quen biết Lâm Yên, cũng chính là lần đầu tiên hắn ta đón Tết ở nhà cậu ta.

Họ cùng vài người bạn ngồi lại tự tay gói sủi cảo, nhân bánh có hai loại một loại là thịt heo cải thảo, một loại là trứng gà với hẹ. Đôi tay Lâm Yên rất khéo léo, những chiếc sủi cảo cậu ta gói vừa to vừa đẹp, đến tận bây giờ La Phiến Vũ vẫn còn nhớ rõ hương vị khi cắn vào chiếc bánh, nước thịt tươi ngon nổ tung trong miệng, đọng lại dư vị khó quên.

Bình thường, hắn ta không quá thích ăn món làm từ bột mì nhưng hôm đó lại cảm thấy thức ăn trong miệng vô cùng ngon, là hương vị mà hắn ta chưa từng nếm thử bao giờ.

La Phiến Vũ là kẻ mang ngàn khuôn mặt, nếu muốn biến mất không ai có thể tìm ra hắn ta. Nhưng Lâm Yên lại là một ngoại lệ, những ngày làm bạn với Lâm Yên hiếm khi nào hắn ta giữ nguyên một diện mạo trong thời gian dài đến vậy. Khi đó, hắn ta không nghĩ lý do nhưng sau này khi ngẫm lại, La Phiến Vũ mới nhận ra hắn ta không thay đổi là vì sợ Lâm Yên không nhận ra mình.

Hắn ta không muốn bị người anh em thân thiết nhất hỏi câu cậu là ai.

"Ngày mai cậu định đón Tết thế nào?" La Phiến Vũ hỏi. Ngày mai chính là đêm Giao Thừa.

"Bọn Lâm Chiếu Hạc mời tôi qua đón Tết cùng." Lâm Yên thành thật nói.

"Vậy tôi cũng đi với cậu." La Phiến Vũ lập tức lên tiếng.

"Đi cũng được nhưng cậu có thể cư xử bình thường một chút không." Lâm Yên tận tình khuyên bảo người anh em của mình: "Lý Ngư là một con cá, dù gì cậu cũng là con người chẳng lẽ lại đi so đo với một con cá à?"

La Phiến Vũ gật đầu rất nghiêm túc: "Lời cậu nói rất có lý."

Lâm Yên còn chưa kịp nở nụ cười đã nghe thấy hắn ta bổ sung một câu: "Nhưng tôi không nghe."

Lâm Yên: "?" Cậu bị bệnh thần kinh đấy à.

Lâm Yên cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn mắng chửi, chỉ có thể thở dài thật dài.

Thôi vậy, dù sao cũng là ngày Tết.

Uống xong chén trà, La Phiến Vũ lại trêu chọc Lâm Yên mấy câu mới mãn nguyện rời đi. Hắn ta cảm thấy tên khốn Lý Ngư kia cũng có một điểm đáng khen, đó là nhờ anh, hắn ta mới nhận ra dường như bản thân có thứ tình cảm khác lạ với Lâm Yên, không chỉ đơn thuần là tình anh em mà còn là thứ tình cảm giống như tình yêu nam nữ.

Trong suốt một khoảng thời gian dài, La Phiến Vũ không hiểu tại sao con người lại muốn yêu đương. Hắn ta không thấy có gì hấp dẫn trong cái kiểu tình cảm dính người, tình chàng ý thiếp thắm thiết nồng nàn ấy cả.

Thế nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu Lâm Yên cũng có thể dính người, dán sát mặt hắn ta rồi hôn một cái, hình như cũng khá vui đấy chứ.

La Phiến Vũ đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên phòng Lâm Yên. Hắn ta nghĩ, ngày mai là Tết rồi, dường như mọi người đều đang có một khoảng thời gian tốt đẹp. Thế nhưng Lâm Yên kia thì sao, cậu ta có ai bên cạnh không, có được ăn sủi cảo không. Bên cạnh cậu ta… Có một La Phiến Vũ khác không?

Sáng sớm mùng Ba Tết, La Phiến Vũ đã có mặt ở chỗ Lâm Chiếu Hạc. Chính hắn ta cũng không rõ tại sao mình không trực tiếp đi tìm Lâm Yên mà nhất định phải ghé qua đây trước. Tóm lại, trong đầu nghĩ gì hắn ta liền làm vậy.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn ta đi dạo quanh khu vực gần nhà Lâm Chiếu Hạc. Đường phố ngập tràn sắc đỏ, người người khoác lên mình những bộ quần áo rực rỡ vui vẻ đón mừng năm mới. La Phiến Vũ giơ tay chà xát chóp mũi lạnh đến ửng đỏ của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!