Chương 12: Cơ thể ô uế này

Trước khi thế giới trở nên quỷ quái như vậy, Trương Tiêu Tiêu là một người theo chủ nghĩa vô thần.

Ba năm trước đây, cậu ta là nhân viên của công ty bảo hiểm, vì khoản thế chấp mà cậu ta bôn ba lao lực, thỉnh thoảng tinh thần suy sụp còn hy vọng rằng thế giới này sớm sụp đổ đi. Kết quả một ngày nọ, điều ước của cậu ta đã trở thành hiện thực theo một cách khác.

Nhưng điều khiến Trương Tiêu Tiêu đau khổ là trước tận thế cậu ta làm nhân viên bảo hiểm, sau tận thế cậu ta vẫn làm nhân viên bảo hiểm, mặc dù nội dung công việc khác xa ngàn dặm.

Dưới giường thật sự có hơi cứng, Trương Tiêu Tiêu khó chịu trở mình, lúc đó cậu ta đang ở rạp chiếu phim xem phim này, bộ phim vô cùng nổi, thậm chí còn trở thành quán quân phòng vé lúc đó. Những hình ảnh trong phim quả thực là như cái bóng trong lòng Trương Tiêu Tiêu, mấy ngày trước cậu ta vì khách hàng nên xem lại bộ phim lần nữa, giờ thì hay rồi, cái bóng ngày càng nặng hơn.

Không biết là không quen chỗ ngủ hay là tối qua ngủ muộn, Trương Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy hôm qua ngủ không được ngon giấc, giống như nửa tỉnh nửa mê, cơ thể còn vô cùng nặng nề…

Trương Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày và sắp đến ngày hạ táng, trong lòng không khỏi hồi hộp, trở qua trở lại vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, đèn lồng đỏ treo ngoài cửa sổ vẫn sáng trưng. Cái thôn miền núi này giống như không cần mặt trời làm nguồn sáng, mà bọn họ như chỉ cần những chiếc đèn lồng sáng như biển lửa, chiếu những đường trong hẻm núi sáng rực.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Trương Tiêu Tiêu cũng có cảm giác buồn ngủ, cậu ta vừa nhắm mắt lại, bên tai lại vang lên âm thanh sột soạt rất nhẹ, như là mấy loài bò sát nhẹ nhàng bò trên mặt đất. Nếu âm thanh này vang lên trong mấy ngày thường thì ước chừng cậu ta sẽ không để ý mà liền đi ngủ, nhưng bây giờ có thể là trong phim kinh dị, sau lưng Trương Tiêu Tiêu trở nên lạnh toát —— Cậu ta cực kỳ nhạy cảm với những nguy hiểm, điều này đã giúp cậu tránh đi không ít phiền phức, mà lúc này, giác quan thứ sáu của Trương Tiêu Tiêu đã điên cuồng vang lên tiếng chuông báo động, như thể một con dã thú đang núp sau cánh cửa lặng im.

Tiếp theo, Trương Tiêu Tiêu đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mình, đó là lặng lẽ bò dậy khỏi giường, trốn vào cái tủ đối diện.

Tiếng sột soạt lại vang lên, truyền qua khe hở của tủ, Trương Tiêu Tiêu lờ mờ nhìn thấy thứ gì đó đang lết trên mặt đất, đợi nó đến gần hơn, cậu ta mới nhận ra đó là người giấy… Nhìn quần áo bên ngoài thì rõ ràng đúng là người giấy mà Từ Uyên bày trên quan tài cha mẹ mình.

Hai người giấy cầm vật gì đó như tấm thảm, chậm rãi lết đến bên giường Trương Tiêu Tiêu, chúng nó trắng bệch, nở nụ cười quái dị, cái chân nhỏ cọ trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt, đúng là tiếng mà Trương Tiêu Tiêu đã nghe thấy.

Chúng nó giơ tấm thảm lên, chậm rãi đi đến trước giường, sau đó cùng dùng sức trùm tấm vải lên trên giường. Chuyện đáng mừng là dường như bọn nó không phân biệt được trên giường có người hay không, vậy nên cũng không phát hiện Trương Tiêu Tiêu đã chạy mất.

Sau khi trùm tấm thảm lên giường, hai người giấy liền quỳ xuống, không ngừng cúi người xuống mà thăm viếng.

Trương Tiêu Tiêu sợ tới mức toàn thân run rẩy, lại không dám dời mắt, sợ sẽ có tình huống phát sinh bất ngờ.

Hai người giấy cứ vậy mà quỳ lạy một lát, sau đó đứng dậy chuẩn bị cầm tấm thảm lên, nương theo ánh đèn lồng bên ngoài cửa sổ, cậu ta mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ tấm thảm đó —— Căn bản nó không phải là một tấm thảm, mà là một miếng da người hoàn chỉnh bị lột ra, phía trên còn có kết cấu đặc biệt của da người, còn có nhìn thấy rõ ngũ quan của nó.

Đột nhiên Trương Tiêu Tiêu hiểu được cảm giác nặng nề của mình đêm qua diễn ra như thế nào.

Nỗi sợ hãi như con dao hung hăng đâm vào tim Trương Tiêu Tiêu, cậu ta cảm thấy ngực mình đau nhói, khung cảnh trước mặt biến thành màu đen, cơ thể mất trọng tâm mà đổ vào bên cạnh tủ.

Không biết qua bao lâu, Trương Tiêu Tiêu mới lấy lại cảm giác, cậu ta bò ra khỏi tủ, nhìn thấy ngoài trời đã sáng trưng.

Lâm Chiếu Hạc ngồi dưới tầng 1 gặm bắp đang thảo luận với Tề Danh tại sao Trương Tiêu Tiêu còn chưa xuống, còn nếu chưa xuống nữa thì có nên lên xem thử không, rồi rất nhiều chủ đề khác, sau đó liền nghe thấy tiếng la khóc động trời truyền đến từ tầng 2.

Một người đàn ông to lớn để râu quai nón mặc chiếc quần cộc phi như bay từ trên tầng 2 xuống, lao vào lòng Tề Danh dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Hu hu hu tôi muốn về nhà!!" Trương Tiêu Tiêu bật khóc như mưa, khóc đến làm người khác phải đau lòng, ngay cả râu mép đều dính đầy những giọt nước mắt óng ánh, "Cơ thể của tôi không sạch sẽ, cơ thể của tôi không sạch sẽ!!"

Đồng tử của mọi người thoáng run lên.

Ngay cả Trang Lạc cũng bị chấn động, sau đó nhìn Tề Danh như đang khiển trách: "Cậu ấy kết hôn rồi."

Tề Danh: "??????" Thời đại này người có thể chết, nhưng thanh danh nhất định phải giữ, Tề Danh tức giận đẩy Trương Tiêu Tiêu ra, "Cậu nói cái gì vậy, tôi và cậu có xảy ra chuyện gì đâu!!"

Trương Tiêu Tiêu rớt một giọt nước mắt: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ, bọn họ, bọn họ ——"

Lâm Chiếu Hạc bắt được trọng điểm rất nhanh: "Bọn họ?!"

Mọi người đều hít sâu một hơi, Lâm Chiếu Hạc lập tức nhớ tới cuốn tiểu thuyết đam mỹ mình đọc hôm bữa, thầm nghĩ không ngờ trong phim ma lại có cốt truyện như này, nó đã xảy ra, hơn nữa nhìn thì có lẽ số người tham dự lớn hơn hai.

Tề Danh thật sự không chịu nổi nữa, liền giật con bạch tuộc Trương Tiêu Tiêu đang bám dính trên người mình ra, tức giận muốn nói chuyện rõ ràng, cậu ấy còn muốn cưới vợ, không thể để thanh danh của mình bị vấy bẩn được.

Trương Tiêu Tiêu khóc nức nở hồi lâu mới ổn định được tâm trạng, lắp ba lắp bắp kể lại chuyện xảy ra vào tối qua.

Mọi người nghe xong đều nổi hết cả da gà, nhất là khi nghĩ đến Trương Tiêu Tiêu bị vật kia trùm cả đêm…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!