Lâm Chiếu Hạc muốn ra ngoài tìm người bàn bạc về việc này, liền thấy Trang Lạc vừa thu dọn hành lý xong theo ra đây.
"Sếp." Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng kêu lên.
"Sao vậy?" Trang Lạc hỏi.
"Anh đã xem bộ phim chiếu rạp này chưa? Cái thôn này có phải bị nhiễm điện từ trường không..." Lâm Chiếu Hạc nói, "Tề Danh không cho tôi xem phim, tôi không biết tình huống cụ thể."
Trang Lạc ngạc nhiên: "Sao lại hỏi như vậy?"
Lâm Chiếu Hạc đáp: "Tôi nghe được người giấy nói chuyện."
Trang Lạc im lặng một lát: "Cậu không nghĩ đến ma à?"
"?" Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc như hỏi anh đang nói gì vậy, "Đùa chứ, đây là phim chiếu rạp trong nước." Cậu vô cùng tin tưởng hệ thống xét duyệt, ma còn có thể lên màn ảnh lớn được à?
Trang Lạc trầm ngâm: "Cũng đúng, quả thực trong thôn có từ trường."
Lâm Chiếu Hạc: "Thì ra là vậy, tôi đã nói rồi." Cậu gãi gãi đầu, "Có hơi đói bụng, có nên đi ăn gì đó không ta..." Nói xong quay người, dự định đến phòng bếp tìm thứ gì đó lót dạ.
Trang Lạc nhìn bóng lưng Lâm Chiếu Hạc, như đang suy nghĩ điều gì.
Vừa quay về, trong phòng bếp ngoại trừ tro bụi ra thì cái gì cũng không có, lục lọi một hồi mà bụng Lâm Chiếu Hạc đã kêu ùng ục, cậu hết cách, đành quay trở lại phòng khách. Trương Tiêu Tiêu và Tề Danh đã ngồi ở đó chờ sẵn, hai người nhìn chằm chằm vào hai cái quan tài, ngẩn người, suy nghĩ viển vông, Lâm Chiếu Hạc hô lên: "Có gì ăn không, tôi sắp chết đói rồi."
Tề Danh lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì Từ Uyên không biết từ đâu xuất hiện: "Có, trưởng thôn ở bên ngoài, gọi nhóm chúng ta đến cùng ăn cơm."
"Cùng nhau đi không?" Lâm Chiếu Hạc nhiệt tình mời gọi anh em của mình.
Nhưng tiếc là khẩu vị của anh em hiện tại không được tốt lắm, hai người đều từ chối, còn khuyên Lâm Chiếu Hạc đừng đi, nhưng cái bụng của Lâm Chiếu Hạc đã kêu gào thảm thiết, nói nếu cơm không có độc thì nhất định cậu phải đi ăn một chút. Hai người cũng hết cách, Trang Lạc lên tiếng: "Không sao, tôi và cậu ấy cùng đi."
"Sếp." Tề Danh như muốn nói điều gì.
"Không sao." Trang Lạc đáp, "Mấy người ở chỗ này đợi chúng tôi về."
"Vậy được, hai người về sớm chút." Tề Danh hiểu rõ tính tình sếp nhà mình nên cũng không ép nữa, chỉ đành thở dài.
Đi theo Từ Uyên ra đến cổng, quả nhiên thấy được mấy người trong thôn, lúc này trời đã sẩm tối, trước cổng có mười người, bọn họ im lặng dò xét những kẻ ngoại lai như cậu, sắc mặt nhợt nhạt, quả thực giống như người giấy bày biện trên quan tài.
"Cơm nấu xong rồi." Trưởng thôn cũng đã lớn tuổi, giọng nói đầy vẻ già nua, trống rỗng như gốc cây già rỗng ruột, "Cùng đi bàn bạc việc chôn cất."
"Ừm." Từ Uyên nhẹ nhàng đáp.
"Đi thôi." Trưởng thôn dẫn bọn họ đi về phía trung tâm. Trời đã tối mà không nhà nào sáng đèn, ngược lại những đèn lồng đỏ ven đường đều sáng lên, chiếu vào thôn trông vô cùng quỷ dị, gió thổi hiu hiu, đèn lồng và người giấy treo trên cành đung đưa xào xạc, nghe như lời thì thầm, khe khẽ.
Điểm đến cũng không quá xa, đi khoảng mười phút đã tới, Lâm Chiếu Hạc trông thấy cái đập nước lớn còn trống lúc trước giờ đã đặt một cái sân khấu khổng lồ, những người mặc trang phục hóa trang đang đứng hát trên đó.
Thức ăn mà thôn chuẩn bị cũng bình thường, mùi vị cũng bình thường, nhưng Lâm Chiếu Hạc quá đói nên ăn rất ngon. Cậu vừa ăn vừa nhìn lên đài hí kịch. Cậu mù tịt về hí kịch, vẫn miễn cưỡng xem hiểu câu chuyện đang diễn trên đài, chắc là một đám người cúng tế thần linh cao thượng, và vị thần đó phù hộ cho họ sinh sống bình an.
"Giờ Dần ngày mốt sẽ hạ táng." Khuôn mặt nhăn nheo của trưởng thôn không chút biểu cảm, "Trang phục và những thứ khác đều đã chuẩn bị cho cậu sẵn rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến gọi."
Từ Uyên ngồi gặm bắp, không đáp.
"Lâu lắm rồi con chưa trở về, đã quên hết quy củ trong thôn rồi." Trưởng thôn nói, "Như vậy là không tốt."
Từ Uyên vẫn không nói chuyện.
Dường như ông ta cũng không để bụng chuyện anh im lặng: "Con nhớ phải chuẩn bị vật kia cho tốt, nếu không..."
Lúc ông ta nói đến đây, hí kịch trên đài cũng diễn đến đoạn cao trào, một người đang cầm dao đuổi theo một người khác đã khinh nhờn thần linh, mắt thấy sắp đuổi kịp, Trang Lạc đang ngồi gặp bắp đột nhiên run tay một cái, trái bắp đang gặm dở cứ vậy mà bay ra ngoài, đập thẳng vào người hát kịch đang cầm dao truy đuổi. Người hát kịch giật mình, con dao trong tay cứ thế văng đi, xoay mấy vòng rồi vụt một tiếng c*m v** bãi đất trước mặt Lâm Chiếu Hạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!