Nghe vậy, lòng ta mừng như đ//iên.
Tiểu thư vốn lương thiện, trời xanh ắt có an bài, bây giờ có thể xem như khổ tận cam lai, ngày tốt lành rốt cuộc cũng đến.
Ta lập tức tháo hai chiếc nhẫn bạc trên tay nhét vào tay bà ta, rồi không kiềm được niềm vui, hối hả chạy đi báo tin mừng cho tứ tiểu thư.
Thế nhưng trong viện lại lặng ngắt như tờ.
Tứ tiểu thư và tam tiểu thư ngồi đối diện trên tháp, bầu không khí nặng nề, đè nén.
Ta bất giác bước chậm lại, lòng dấy lên dự cảm bất thường.
Ngọc Châu vội vã kéo ta ra ngoài, mặt đầy lo lắng nói gấp:
"Lang quân Vệ gia chưa c-h-ế-t!"
Ta không kìm được ý cười, vui vẻ nói:
"Ngươi cũng biết rồi sao? Tiểu thư cuối cùng cũng thoát khổ, đúng là trời cao có mắt."
Nhưng Ngọc Châu lại nghiến răng, giọng phẫn nộ:
"Hắn không chỉ chưa c-h-ế-t, mà còn dẫn theo một nữ nhân trở về! Hắn muốn hủy hôn với tiểu thư!
"10 Ta không tin, lang quân nhà Vệ gia kia rõ ràng có tình với tiểu thư. Tráp mã não vẫn còn nằm trong phòng tiểu thư."Hắn đang ngoài tiền sảnh, dắt theo một thôn cô vô cùng xấu xí."
Lúc này, ta không thể nhớ nổi những quy củ mà mình đã học từ nhỏ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc đi xem mặt mũi kẻ phụ tình đó ra sao.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lang quân Vệ gia, đúng như lời đồn, hắn cao ráo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng. Nếu không có chuyện này, chắc hắn và tiểu thư đã cùng nhau trải qua tam trà lục lễ, trở thành một đôi bích nhân.
Nhưng giờ đây, lang quân Vệ gia đứng giữa sảnh, che chở một nữ tử mặc áo vải thô ở sau lưng.
Hắn nói rằng lúc đối đầu với địch, hắn không cẩn thận ngã đụng đầu vào vách đá, mất đi ký ức, chính thôn nữ này đã cứu hắn, sau đó họ đã kết làm phu thê.
Hắn không thể phụ ân cứu mạng, bất đắc dĩ mới phải từ hôn.
Lão gia có thể làm sao, nhà trai tự đến từ hôn, chẳng lẽ còn có thể cưỡng ép gả tiểu thư qua đó?
Người mà tự trọng cao, lúc này cũng sẽ xấu hổ muốn ch//ết.
Vị hôn phu bỏ mạng, nữ tử phải chôn theo.
Chứ đừng nói là từ hôn, đó là chuyện vô cùng mất mặt, chứng minh đức hạnh của người nữ có vấn đề, nhà phu gia chán ghét nên vứt bỏ.
Tiểu thư của ta phải làm sao bây giờ?
*** Truyện do nhà dịch Tia Nắng Sau Mưa chuyển ngữ. Ủng hộ và theo dõi nhà dịch tại fanpage fb Tia Nắng Sau Mưa nhé. ***
Đợi đám người không biết xấu hổ kia đi rồi, lão gia tức giận quăng tách trà mắng rằng:
"Ức h.i.ế. p người quá đáng! Vệ gia kia ức h.i.ế. p người quá đáng"
Phu nhân bi thương khóc lớn: "Thanh Uyển của ta phải làm sao đây?"
Lão gia nói: "Vệ gia quá đê tiện, hầu phủ chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi."
Lão gia vuốt râu, nói ngày mai phải rước tiểu thư về phủ một cách long trọng.
Người trong phủ thân cận với tiểu thư đều tới, xe ngựa đến trước chùa là hết đường, đành phải xuống xe đi bộ. Chỉ khi đến được ngoài viện, ta mới hiểu được căn nhà đổ nát Bích Châu nói là như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!