Chương 7: (Vô Đề)

8

Thiếu phu nhân quản thúc rất nghiêm nên chúng ta ít khi có cơ hội ra khỏi viện.

Chỉ vào buổi sáng khi theo nàng ta đến thỉnh an phu nhân, ta mới có thể nhân cơ hội bước chân ra ngoài một chút.

Tam tiểu thư và đại công tử đều là con của Tạ di nương, tam tiểu thư là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền hòa, ôn hậu, ngay cả phu nhân cũng từng khen nàng ấy hiểu lòng người. Bình thường thiếu phu nhân cũng nể nang nàng ấy vài phần.

Sau khi thỉnh an xong, ta nhân cơ hội kéo nhẹ tay áo của tam tiểu thư.

Nàng hiểu ý, nói có việc cần tìm ta.

Thiếu phu nhân không đồng ý:

"Tam muội, muội là thiên kim tiểu thư, sao có thể qua lại với mấy đứa nô tỳ thấp kém này? Chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh của mình hay sao?"

Thiếu phu nhân tự xưng là danh môn khuê tú, trong lời nói chẳng lúc nào rời khỏi lễ nghi quy củ. Ngay cả Tạ di nương nàng ta cũng không để vào mắt. Từ lúc bước chân vào nhà, nàng ta chỉ nhận mỗi phu nhân là mẹ chồng chính thức.

Tam tiểu thư cười gượng, hạ giọng giải thích:

"Là vài món đồ của nhị tỷ còn để lại chỗ muội, cần nhờ Vân Châu đến nhận diện."

Thiếu phu nhân càng thêm khinh thường, giọng nói lạnh băng:

"Không cần nhắc đến người đó, một kẻ tham sống sợ ch//ết, đến cả tam tòng tứ đức, nữ tắc nữ huấn cũng quên mất, nhắc đến chẳng phải chỉ làm phu nhân thêm phiền lòng sao?"

Nhắc đến nhị tiểu thư, sắc mặt phu nhân liền trầm xuống.

Thiếu phu nhân đứng dậy, cúi người thỉnh tội, nhưng trong mắt nàng lại không có chút hối lỗi nào:

"Xem ra là ta không nên dẫn Vân Châu ra đây, khiến mẫu thân mất vui. Vậy từ nay về sau, nàng cũng không cần theo nữa."

Ta lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, e rằng đây là cơ hội duy nhất rồi.

Vừa đến viện của tam tiểu thư, ta lập tức quỳ xuống cầu xin nàng cứu lấy Ngọc Châu.

"Chuyện này sao ta nhúng tay vào được? Ngọc Châu vốn là người trong phòng của đại ca."

Đúng như dự đoán, tam tiểu thư từ chối ngay lập tức.

Mặc dù tranh chấp đích

- thứ trong nội viện không quá căng thẳng, nhưng cuộc đấu đá giữa phu nhân và Tạ di nương thì chẳng hề nhỏ chút nào.

Mấy vị tiểu thư bề ngoài vẫn tỏ ra hòa thuận, nhưng thực chất bên trong sóng ngầm cuồn cuộn.

Giờ phút này, ta chỉ có thể cược một lần.

Ta kéo tay áo lên, để lộ những vết bầm tím chồng chéo:

"Ta thì không sao, nhưng nếu Ngọc Châu còn chịu đựng thêm, e là chẳng giữ được mạng sống nữa. Tam tiểu thư, ta mạn phép nói lời vượt phận, dù gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, làm sao có thể thấy nàng c-h-ế

-t mà không cứu?"

Ánh mắt tam tiểu thư thoáng kinh ngạc, dường như không tin nổi thiếu phu nhân lại ra tay ác độc đến thế.

Hồi lâu sau, nàng khẽ thở dài: "Chỉ có đại ca mới cứu được nàng ấy. Nếu ngươi thật sự muốn cứu Ngọc Châu, vậy hãy nghe theo lời ta."

Ta hoảng hốt trở lại viện của đại công tử, vừa vào cửa đã chạm mặt ma ma đến giám sát chép kinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!