Ta hoảng hốt, nâng cao giọng: "Ta là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư đi đâu ta đi đó."
Đại công tử cười khẽ: "Muội ấy giờ đã là ni cô của chùa Quảng Phúc, còn tiểu thư gì nữa, ngươi là nha hoàn của hầu phủ, phải biết ai mới là chủ tử.
"Tiểu thư muốn cầu xin, lại bị Ngô ma ma đẩy vào trong xe ngựa, gã sai vặt vung roi, xe ngựa nhanh chóng chạy xa. Phu nhân quay mặt đi không nhìn ta:"Ngươi trung thành với chủ, các nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư đều đã có nơi chốn, bây giờ ta cũng tìm cho ngươi một chỗ về."
Phu nhân nhìn về phía đại công tử.
"Người đưa đến viện của con rồi, sau này hãy đối tốt với nàng ấy.
"Ta giãy ra, nhào tới dưới chân phu nhân. Không đúng, không đúng. Tiểu thư nói đã xin phu nhân cho ta rời phủ rồi mà. Nhưng chưa kịp lên tiếng, giọng của phu nhân lại vang lên, như mang chút cầu xin:"Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho tiểu thư nhà mình thì hãy nghe lời, trước kia Thanh Uyển đối tốt với ngươi như vậy, hãy coi như vì con bé đi.
"Ta bị mấy nha hoàn đẩy vào viện của đại công tử. 6 Tuy đại công tử là thứ tử, nhưng chiếm một chữ"trưởng", xưa giờ vẫn luôn ngang ngược ở trong phủ.
Hắn lớn hơn tiểu thư một tuổi, từ bé đã luôn nhằm vào tiểu thư, cướp giấy mực, đồ chơi nàng ấy thích, thấy tiểu thư tin cậy ta nhất, lại tới đòi tiểu thư tặng ta cho hắn.
Lần đó tiểu thư nổi giận tột độ, đập thư phòng của hắn, dùng thước đập rách đầu hắn.
Sau đó, tiểu thư bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày, cấm túc trong viện nửa năm, có điều từ ấy đại công tử cũng không dám đòi ta nữa.
Chỉ thỉnh thoảng chạm mặt, ánh mắt hắn luôn nhìn ta chằm chằm.
Năm ngoái hắn đã cưới thê, trong viện có bốn, năm thông phòng, Ngọc Châu dẫn ta đến phòng nàng ấy.
Vừa tiến vào, nước mắt nàng ấy đã rơi tí tách.
"Ngày hôm đó bọn ta nghe được tin đồn đại nha hoàn hầu cận tiểu thư cũng phải tuẫn táng, nhưng ta thực sự không muốn ch//ết, cha nương ta vẫn đang chờ tiền hàng tháng ta gửi về để lo cuộc sống.
"Ta không nói câu nào, cũng không biết phải nói gì. Ch//ết yên bình chi bằng gắng gượng sống, chính ta cũng không cam tâm chấp nhận cái ch//ết. Thấy ta im lặng, nàng cười giễu, vén tay áo lên:"Ta tự cho là tránh được một kiếp, nhưng chẳng thà hôm đó ch//ết đi còn hơn, có lẽ đó cũng chính là mệnh của ta."
Ta nhìn qua, trên cánh tay trắng nõn của Ngọc Châu đầy những vết bầm tím, thậm chí còn có vết m//áu đỏ rỉ ra thấm ướt áo trong.
"Sao có thể!"
Ta khiếp sợ nắm hai tay nàng, tại sao đại công tử lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?
"Không phải đại công tử, là thiếu phu nhân."
Ngọc Châu nói xong, thân thể nàng run lên, ánh mắt đầy sợ hãi.
Ta không dám tin.
Thiếu phu nhân là nữ nhi của trung thư sĩ lang thuộc thư hương thế gia, năm ngoái vừa gả vào phủ, nổi danh hiền lương thục đức, tháng trước còn nâng hai nha hoàn thân cận nàng ta lên làm thông phòng.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mấy ma ma cao lớn lực lưỡng đẩy ta và Ngọc Châu xuống đất.
Ngọc Châu hoảng sợ dập đầu, lại bị cưỡng ép kéo dậy, đ.â. m mấy cây ngân châm dài vào khe móng tay.
Ta bị chặn miệng, không thể giãy giụa.
Vẻ mặt thiếu phu nhân vẫn ôn hòa như thế, nhất cử nhất động như đã được dùng thước đo lường vậy, nàng ta không nói lời nào, tự có ma ma bên cạnh nói thay nàng ta:
"Vào viện này phải biết ai là chủ tử, trước hết phải học tốt quy củ, ngày sau còn dài lắm.
"Ma ma đó như hung thần, nói rồi giơ tay véo vào người ta, ta đau đớn rên lên. Có lẽ hành hạ đủ rồi, ma ma đó buông tay. Ta vội vàng quỳ xuống xin tha:"Thiếu phu nhân khoan dung, không biết hai bọn ta đã làm sai điều gì mà phải chịu trách phạt như vầy."
Ma ma cho ta một bạt tai: "Trước mặt thiếu phu nhân mà dám ngươi với ta hả, còn ra thể thống gì không?"
Thiếu phu nhân nâng chung trà, nhấp một ngụm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!