Chương 3: (Vô Đề)

Không biết mọi người đi đâu hết, bữa tối cũng không đưa tới.

Có lẽ gặp phải chuyện lớn như vậy, tiểu thư cũng ăn không vô, ta sờ ly trà đã nguội trên bàn, đi đến bếp lấy một ấm nước nóng.

Trong viện không có ai, ta định đi tìm Lưu ma ma, bà ấy là nhũ mẫu của tiểu thư, có bà ấy khuyên bảo, tiểu thư sẽ nguôi lòng hơn.

Ta đến cửa viện nhưng không tài nào đẩy cửa ra được.

Qua khe cửa, ta nhìn thấy có vài gã sai vặt đang canh giữ bên ngoài.

Ta gọi bọn họ mở cửa, nói tiểu thư chưa ăn cơm, bọn họ nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không nói một câu nào.

Dù ta có nói gì đi nữa, bọn họ vẫn như người điếc, không hề nhúc nhích.

Ta tức giận đá mạnh vào cửa.

Đáng giận là ta chỉ là một nha hoàn mua từ bên ngoài về, lời nói không có trọng lượng, ta bèn chạy về phòng mình, định tìm Bích Châu ra mắng đám người đó.

Cha nàng ấy là đại quản sự bên cạnh lão gia, nô bộc trong phủ ít nhiều cũng phải nể nang mấy phần.

Khi ta đẩy cửa vào, chiếc giường vốn đầy ắp đồ đạc giờ chỉ còn lại mỗi đồ của ta.

Ngay cả rương y phục của mấy người Bích Châu cũng không thấy đâu.

Đây là chuyện trước giờ chưa từng có.

Ta hoảng hốt, vội vàng chạy đến chính phòng.

Hai gã sai vặt cầm theo một ổ khóa lớn đứng trước cửa.

Đại công tử đứng bên trong, tiểu thư thì đang ngồi bệt dưới đất.

Ta lấy hết can đảm xông vào, muốn nâng tiểu thư dậy.

Tiểu thư nhẹ như thế mà lúc này nàng ấy lại như đống bùn, ta không sao đỡ lên nổi.

Đại công tử là con của Tạ di nương, vốn không hòa thuận với tiểu thư từ lâu, lúc này vẻ mặt cũng lộ ra không nỡ: "Phụ thân đã tận lực rồi, nếu muội không chịu, danh tiếng của cả nhà sẽ mất hết.

"Ta không hiểu ý của hắn, nhưng ta nhìn thấy trên bàn có một cái khay. Bên trong đặt một dải lụa trắng. 4"Ta không tin."

Tiểu thư giãy giụa đứng dậy, dùng hết sức xé mảnh lụa trắng: "Tại sao phụ thân, mẫu thân không đến, tại sao lại để huynh tới, chắc chắn là huynh nói bậy, ta không tin, ta không tin.

"Tiểu thư vốn luôn đoan trang lúc này lại giống như mấy bà tử cãi vã trong phủ. Có lẽ hơn nửa là thương hại, hoặc có lẽ không còn cách nào, đại công tử gọi lão gia đến. Người tiểu thư run run, tay nàng lạnh băng, siết lấy bàn tay ta:"Cha chắc chắn sẽ không bỏ mặc ta, ông ấy thương ta nhất mà."

Nàng lẩm bẩm kể từ nhỏ hầu gia đã thương nàng nhất, ngay cả tiền tiêu hàng tháng cũng cho nàng nhiều hơn đại công tử.

Ta gật đầu, chắc là đại công tỷ nhầm rồi.

Lão gia và phu nhân thương tiểu thư như thế, sao nỡ để nàng ch//ết được.

Ngay cả nương khi bán ta, bà cũng chưa từng nghĩ đến việc để ta ch//ết.

Ta nghĩ hầu phủ đâu đến nỗi thiếu thốn giống nhà ta mà phải bức t/ử tiểu thư.

Nhưng sau này, ta mới biết.

Đối với những người giàu có, sống trong nhung lụa như bọn họ mà nói, danh tiếng và thể diện mới là điều quan trọng nhất.

Lão gia đến rất nhanh, vẻ mặt uy nghiệm ngồi ở trên chủ vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!