Nàng cầu xin cữu phu nhân nâng ta làm bình thê, cùng nuôi dưỡng đứa trẻ này.
Hiện giờ hai bọn họ không còn đối chọi nữa, cả hai cần dựa vào nhau, tứ tiểu thư cần cữu phu nhân làm chỗ dựa để sống trong phủ, cữu phu nhân làm chỗ dựa cho tứ tiểu thư để nàng không bị ức hiếp, bà đã lớn tuổi, sau này còn phải trông cậy vào tứ tiểu thư bảo vệ cho Diên Bình.
Quả nhiên, nam nhân là gốc rễ làm rối loạn gia đình.
Không có biểu công tử, trong viện trở nên hòa thuận.
Đợi Diên Bình lên ba, tứ tiểu thư bệnh nặng qua đời.
Năm ấy nàng rơi xuống nước tổn hại đến thân thể, sống thêm mấy năm nay cũng là nhờ vào danh y, hảo dược chống đỡ.
Cữu phu nhân thắp cho nàng nén nhang, lời mang thâm ý: "Nàng là tiểu thư của ngươi, ngươi cũng xuống tay được sao."
24
Ta bình thản, quỳ trong linh đường.
"Ta cũng là mẫu thân của Diên Bình."
Ta không muốn g//iết nàng.
Nhưng Diên Bình đã lớn, tứ tiểu thư lại không dung được ta nữa.
Không ai muốn từng bước bị bức tử, ta chỉ có thể ra tay trước.
May mắn chính là, bước cờ này, ta đi đúng rồi.
Nhị tiểu thư tới tiễn đưa tứ tiểu thư, ngồi đối diện ta rất lâu.
Ta đuổi người đi thay trà, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
Trên bàn là điểm tâm sáng nay ta tự làm, nàng cầm lên nếm thử một miếng: "Điểm tâm vẫn giữ hương vị cũ, chỉ là người đã thay đổi."
Ta sờ mái tóc đã lấm tấm sợi bạc, đúng là thay đổi rồi.
Tranh đấu trong phủ làm ta lao tâm lao lực, mới chỉ hai mươi tóc đã bạc.
"Tiểu thư nói đúng, chỉ mới mấy năm, ta đã già rồi."
Ta cười tự giễu.
Thấy ta giả ngu, nàng nổi giận: "Ngươi biết ta không nói chuyện đó, tứ muội muội đang yên lành sao lại đột nhiên bệnh nặng qua đời được? Ngươi đã là bình thê rồi, những gì có thể cho đều đã cho ngươi, vì sao không chừa cho nàng một đường sống!"
Ta cảm thấy nực cười vô cùng, hỏi ngược lại nàng: "Đường sống ư? Rốt cuộc là ai không cho ai đường sống. Lúc trước công tử Vệ gia giả ch//ết, người cả viện chạy hết, vì sao chỉ có mình ta không hay biết gì, vì sao phu nhân lại biết đại công tử thích ta, bốn Châu bọn ta bà ấy còn không phân rõ ai với ai, còn cả vì sao tứ tiểu thư lại biết phương pháp thai lớn khó sinh, lúc di nương kia ch//ết nàng chỉ mới bốn tuổi thôi.
Nhị tiểu thư, ta theo ngươi mười năm, ngươi nói cho ta, rốt cuộc là ai không cho ta đường sống."
Nhị tiểu thư ngây người: "Ngươi biết tất cả."
Một hồi lâu sau, nàng cười rất khó coi: "Là ta có lỗi với ngươi."
Trước khi đi, nàng nhét cho ta một lá thư.
Nặng trịch.
Ta mở ra xem, là vòng bạc cũ và một tờ giấy viết tám chữ.
"Chiêu Chiêu như nguyện, hàng năm yên bình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!