Chương 22: (Vô Đề)

Nàng tức giận nói: "Tiện nhân Phù Dung lại dám nhân lúc ta không có trong phủ vu hãm ngươi, ta nhất định phải trách phạt ả ta."

Nếu không phải giọng nói quan tâm đó giấu chút tiếc nuối, thì ta đã thật sự tin lời nàng rồi.

Trong lòng ẩn ẩn đau.

Dù chủ mẫu là tứ tiểu thư đã từng ngây thơ, ngay thẳng, thì cũng sẽ không tha cho thiếp thất.

Sau chuyện đó, ngay cả cửa phòng tứ tiểu thư cũng không cho ta bước ra, nói là sợ người đụng phải.

Cả viện này đều là người của tứ tiểu thư, nếu ta không ăn, bọn họ sẽ đút ta ăn.

Ta chỉ có thể nhìn bụng mình ngày một lớn hơn.

Ta không muốn ch//ết, viện lại canh phòng quá nghiêm, ta không nghĩ ra đường sống nào.

Nhưng biến cố rất nhanh ập đến, biểu công tử gặp chuyện ngay trong viện của mình.

Hắn bị Phù Dung đ.â. m trâm vàng xuyên qua cổ, ch//ết ngay tại chỗ.

Cữu phu nhân tức giận tột độ, sai người kéo Phù Dung tới trong viện, chỉ mấy côn đã lấy nửa cái mạng.

Nghe nha hoàn hầu cạnh nói là vì biểu công tử coi trọng người mới, trong tay không có bạc nên định bán nàng ta, lần này bán đến nơi càng tệ hơn, vào rồi sẽ không còn đường sống.

Phù Dung không phục: "Đều là con người, hắn dựa vào đâu mà quyết định sống ch//ết của ta, để hắn ch//ết trong tay ta, xem hắn còn có thể cao cao tại thượng nữa không?"

Cữu phu nhân bị kích động, hạ lệnh dùng côn đánh nàng đến nát.

Trước khi ch//ết, ta thấy nàng nở nụ cười như giải thoát.

Khuôn mặt tứ tiểu thư không nhìn ra hỉ nộ.

Đứa trẻ trong bụng ta giờ đã thành đứa trẻ duy nhất của biểu công tử, cữu phu nhân vội vàng cho người chuyển ta đến viện bà, chăm sóc cẩn thận.

Hóa ra bà cũng biết tứ tiểu thư muốn hại ta.

Bà sợ xảy ra bất trắc, ngay cả đứa trẻ cũng không còn.

Địa vị của ta theo nước lên thuyền dâng, có vài người tới lấy lòng, ta chọn một người đáng tin viết thư cho đại công tử hầu phủ.

Mấy ngày sau, hắn đưa hai ma ma từng hầu hạ Tạ di nương đến, bọn họ rất có kinh nghiệm trong việc sinh nở.

Đi cùng còn có một tin dữ.

Lần đó sau khi tứ tiểu thư suýt nữa bệnh vong ở Tôn phủ, ngũ công tử đã để lại thư, bỏ văn theo võ, một mình đến biên cương, muốn sớm tạo dựng công danh sự nghiệp để làm chỗ dựa cho các tỷ tỷ.

Hắn không chiến thắng liên tiếp giống các tướng quân trong thoại bản, mà chỉ miễn cưỡng trở thành một bách phu trưởng tử trận trên chiến trường.

Quân đội không tìm được t.h. i t.h. ể của hắn, bèn gửi một bộ khôi giáp nhuốm m//áu không biết lột từ trên thi th//ể ai về, lập một ngôi mộ y phục.

Sau khi biết tin tứ tiểu thư lập tức ngã bệnh, ôm hết sai lầm về mình.

Khoảng thời gian qua, nàng không có chút tiến bộ nào.

Cũng không nghĩ xem, tiểu công tử chỉ mười mấy tuổi, không trải thế sự, sao có thể tránh được tùy tùng, một mình xông ra chiến trường.

Hầu phủ sa sút quá nhanh, hai công tử mà chia ra cũng chẳng bao nhiêu.

Cẩn thận nghĩ lại, khi đó ở trong ngục, đại công tử vẫn trấn định như thường, hắn không thể nào không biết lưu lại vài lời làm thiếu phu nhân yên lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!