Năm ngoái tam tiểu thư mất vì trúng phong hàn, Ngọc Châu trung nghĩa ra đi cùng chủ tử, thật giả thế nào không rõ, nhưng có rõ cũng không thể làm gì hơn.
Tạ di nương đã lập phật đường ở trong viện, ngày đêm tụng kinh cầu phúc, lão gia thấy bà ấy trầm ổn hơn nhiều nên để bà ấy quản chuyện trong nhà, chờ tân thiếu phu nhân vào cửa lại tính.
Nghỉ ngơi ước chừng một tháng, một nhóm người Tôn phủ đến nhận lỗi.
Đại công tử và ngũ công tử dạy dỗ biểu công tử một trận, cảnh cáo hắn phải đối xử tốt với tiểu thư.
Ta biết rõ, bọn họ quản được nhất thời không quản được một đời, tứ tiểu thư phải tự mạnh mẽ mới có thể sống tốt.
Nàng khóc không chịu trở về Tôn gia, ai nói cũng không được.
Không còn cách nào, Tạ di nương đành phải ra mặt.
Không biết bà nói gì, nhưng cuối cùng, tứ tiểu thư cũng đồng ý trở về.
Trước khi đi, đại công tử đột nhiên chặn cửa, thương lượng với tứ tiểu thư muốn giữ ta lại.
Nhưng nàng sợ hãi kéo ta không buông tay, khuyên can mãi cũng không chịu rời ta.
Ta đau lòng, cắn răng cùng nàng đến Tôn phủ.
Sau khi quay lại, tứ tiểu thư không gần gũi với biểu công tử, bắt ta gác đêm mỗi ngày, khóc nói mình sợ c-h-ế-t.
Sợ c-h-ế
-t không minh bạch giống như tam tiểu thư.
Sợ đến mức, nàng đột nhiên nói với ta: "Tạ di nương nói có con rồi sẽ tốt, nhưng lần trước rơi xuống nước cơ thể ta bị tổn thương, đại phu nói ta không thể có con được nữa."
Vậy ta mới hiểu, chẳng trách nàng c-h-ế
-t cũng không chịu trở về Tôn phủ, còn nói bản thân vĩnh viễn không thể đứng vững gót chân.
"Bà ấy nói, bản thân không thể sinh thì người tin cậy bên cạnh sinh cũng có thể dựa vào."
Nàng ngẩng đầu dậy từ trong n.g.ự. c ta, khuôn mặt đẫm nước mặt.
"Ngọc Châu tỷ tỷ, người ta tín nhiệm nhất chỉ có tỷ thôi."
22
Ta như rơi vào hầm băng, tứ chi c-h-ế
-t lặng, dường như không còn là của mình.
Ta đứng c-h-ế
-t trân.
Tứ tiểu thư vòng qua ta xuống giường ra mở cửa phòng.
Biểu công tử đợi đã lâu, vội vàng bước vào.
"Ngươi thú vị hơn tiểu thư nhà ngươi nhiều, biết cả cưỡi ngựa, nhìn kỹ cũng có mấy phần nhan sắc đấy, trong đám nha hoàn chỉ có ngươi là tránh né ta, nhưng giờ chẳng phải cũng vào tay ta rồi đó sao."
Đau đớn đêm đó, ta không bao giờ muốn nhớ lại.
Ta chỉ biết là, tứ tiểu thư mà ta xem như muội muội đã bỏ thuốc vào đồ ăn của ta, tự tay đẩy ta cho một con súc sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!