Ta muốn khuyên nàng mấy câu, ở trong phủ nên sống bình lặng chút, dù hiện tại đắc ý vì được sự sủng ái của biểu công tử, nhưng không thể được một đời, cuối cùng cũng phải sống phía dưới nữ chủ tử.
Dù tứ tiểu thư không quan tâm thì cữu phu nhân cũng sớm không vừa mắt nàng.
Nhưng bao nhiêu năm không gặp, ta biết giữa chúng ta không còn có thể thản nhiên nói hết lời được nữa.
Ta kể cho nàng nghe chuyện mấy ngày trước nương ta đến tìm, nàng lập tức phấn chấn lại, bảo ta kể lại tường tận cho nàng.
Nghe xong, nàng trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nương ngươi thật tốt với ngươi."
Ta tò mò sao nàng lại không hỏi chuyện người nhà mình, nụ cười nở trên môi nàng tràn đầy chế nhạo: "Tóm lại là không ch//ết đói.
"Nàng nhét cho ta một chuỗi bích ngọc, bảo ta giữ kín, đừng nói cho ai biết. Biểu công tử chỉ nghỉ ngơi trong viện hai ngày rồi lại quay lại với Phù Dung. Hắn nói:"Ta thấy quý nữ thế gia cũng chỉ có thế, còn không sảng khoái bằng người từ Tu Hoa các hay là người hầu."
Đúng là bị tên ăn chơi đàn đúm này chọc tức gần ch//ết, tứ tiểu thư không khỏi khóc thêm mấy bận.
Dần dần, chúng ta nhận ra được quy luật, ngày nào biểu công tử lấy danh lo lót quan trường đến viện, đòi viện Phù Dung đưa bạc, thì hắn mới cho sắc mặt tốt.
Nếu không đưa, hắn sẽ mắng mỏ, chỉ trích tứ tiểu thư là nữ tử ghen tuông nhỏ nhen, còn kéo thêm cả phu nhân đã khuất cùng với các tiểu thư khác trong phủ ra mắng.
Có vài lão di nương nhiều chuyện, lén tố cáo chuyện của biểu công tử với cữu lão gia.
Biểu công tử bị mắng, hắn cho là tứ tiểu thư làm, lại nổi giận đùng đùng cho tứ tiểu thư một cái tát.
"Phụ nhân đố kỵ, ngươi không nạp thiếp cho ta, không cho ta tự tìm, còn dám đi mách lẻo."
Hắn kéo tứ tiểu thư lên giường, hành hạ nàng gần c-h-ế-t, rồi lôi Hỉ Nhi ra ngoài.
Hỉ Nhi đã định hôn sự, liều c-h-ế
-t không theo, người trong viện xem như không thấy, chỉ có ta là chặn cửa phòng cầu xin biểu công tử thả người.
Ta cầu không được, còn bị đá một cú vào bụng ngất đi.
Ban đêm, Hỉ Nhi nuốt kim tự vận.
Biểu công tử cảm thấy xui xẻo, không cho người thu liệm mà ném vào bãi tha ma.
Sóng này chưa lặng, sóng kế đã ập tới.
Thỉnh an cữu phu nhân xong, tứ tiểu thư lại đột nhiên nảy sinh tranh chấp với Phù Dung, cả hai cùng rơi xuống hồ.
21
Mùa đông giá lạnh, tứ tiểu thư bị sốt cao.
Nhưng đại phu đều qua chỗ Phù Dung, ta chỉ có thể không ngừng lau người hạ nhiệt cho tứ tiểu thư.
Thúc giục mấy lần, hạ nhân Tôn phủ liền khuyên ta:
"Phù Dung di nương sảy th//ai rồi, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
"Rất nhanh, biểu công tử tới, hắn kéo tứ tiểu thư từ trên giường xuống đánh:"Ngươi không sinh cũng không cho người khác sinh, ngươi muốn thấy ta tuyệt hậu đúng không tiện phụ."
Tứ tiểu thư sốt đến mơ hồ, nhưng vẫn gượng dậy giải thích: "Ta không có, là nàng kéo ta nhảy xuống.
"Nhưng lời này quá vô lý, dù là ai cũng không tin Phù Dung lại không quan tâm đứa trẻ trong bụng, nhất định phải hãm hại tứ tiểu thư. Viện bị biểu công tử ra lệnh phong tỏa, hắn không cho đại phu đến xem bệnh, cũng không cho người đưa đồ vào. Hắn nói tứ tiểu thư giỏi giả vờ như thế, đương nhiên bệnh cũng là giả vờ. Tứ tiểu thư sốt cao kinh người, luôn miệng lẩm bẩm:"Ta không có, ta thật sự không có, Vân Châu, ngươi tin ta đi mà."
Ta tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!