Bà kéo tay ta, vết chai và vết thương trên tay làm đau ta, ta nhìn thấy chiếc vòng tay bạc bà giấu trong tay áo.
Bà run lẩy bẩy tháo chiếc vòng ra, đeo vào tay ta, những giọt lệ nóng hổi cũng rơi trên lòng bàn tay ta.
"Ta biết con oán ta, cố giữ vật c-h-ế
-t này lại mà bán con đi. Nhưng tổ mẫu con sắp không gắng gượng nổi, nhị ca con sinh ra đã yếu, phải uống thuốc quanh năm suốt tháng, sớm muộn gì cũng phải bán con.
Ta không có còn cách nào, khi đó đại tỷ con đã mười hai, đại hộ nhân gia không mua nha đầu lớn như vậy, con bé thanh tú, trắng trẻo, ta sợ sẽ có người bán con bé vào nơi đáng xấu hổ.
Nhị ca con là nam đinh duy nhất trong nhà, không thể bán được, Tiểu Nha quá nhỏ, còn chưa nghe hiểu, cả ngày khóc nháo, chủ nhà mà giận thì mạng sẽ không còn."
Nói đến đây, bà nắm cánh tay ta: "Từ nhỏ con đã biết thương người, lớn chút lại giúp ta thổi lửa nấu cơm, được chia kẹo hồ lô cũng giữ phần cho nương, trong ba tỷ muội, con là đứa khôn khéo, hiểu chuyện nhất.
"Cho nên, ta khôn khéo, nghe lời nhất, nên phải bán ta. Tại sao đứa bé hiểu chuyện nhất không thể được yêu thương nhiều hơn chứ? Ta muốn trả lại vòng tay, những năm qua, đừng nói là vòng tay bạc, ta thậm chí còn được mang vòng vàng vòng ngọc, thực sự không muốn níu lấy chút tình thương ít ỏi này."Ta không thiếu cái này, cho tỷ tỷ và muội muội đi."
Bà không nhận: "Đều đi rồi, muốn đeo cũng không đeo được nữa."
"Cái gì?"
Lưng bà cong hơn, đầu gần như rủ xuống đến đất:
"Con đi rồi, lương thực đổi được miễn cưỡng ăn trong ba tháng, tháng đầu tiên tổ mẫu con biết là bán con đổi lương thực, làm sao cũng không chịu ăn, c-h-ế
-t đói qua đời.
Tiểu Nha không hiểu chuyện, đói bụng leo vào viện gặm cỏ khô, thứ đó nuốt không trôi, tụ thành một cục trong bụng, căng bụng mà c-h-ế-t.
Cha con vì tiết kiệm lương thực, mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh ngô, cả ngày chạy lên núi, sau này ta mới biết bánh ngô ông ấy cũng không nỡ ăn hết, mỗi ngày chia cho nhị ca con một nửa.
Lúc thu liệm cho ông ấy, đai khố quấn ba vòng quanh bụng, gầy như túi chứa gạo vậy.
"Hồi đó chắc ta vẫn còn là nha đầu nhóm lửa trong bếp, tuy không được động đến thức ăn thừa của chủ tử, nhưng bánh ngô linh tinh cũng đủ no bụng. Lúc đến viện tiểu thư, điểm tâm bình thường cũng chê, còn mang ra hồ nuôi cá chơi. Ta hỏi:"Đại tỷ thì sao?"
"C-h-ế -t rồi, khó khăn lắm qua được năm đói, nhị ca con lại bị bệnh, gả đại tỷ con đổi lấy hai lượng bạc, phu gia con bé không phải người, có thai còn đánh con bé, con bé ngã c-h-ế -t trong khi chạy."
Đại tỷ hơn ta năm tuổi, khi ta còn bé, cha nương ra đồng làm việc hay buộc ta lên lưng tỷ ấy.
Ngày bán ta, tỷ ấy chạy theo một đoạn rất xa.
Nước mắt bà giàn giụa: "Còn không bằng bán hết đi, biết đâu còn có đường sống.
"Bà mắng quan huyện tham ô lương cứu tế, mắng ông trời không có mắt, mắng phu gia của đại tỷ nhẫn tâm, khóc xong, mắng xong, bà lau nước mắt, cầm cây gậy cạnh cửa. Bà phải đi, từ quê đi tới đây mất hai ngày hai đêm, bà phải lên đường sớm một chút. Ta bảo bà ở lại mấy ngày, chờ ta nghĩ cách. Bà nói:"Không cần, nhị tẩu con hung dữ lại vô lý, nếu biết con ở đây thế nào cũng phải bám lên lột một tầng da của con.
Nhưng nó hung dữ chút cũng tốt, tính tình nhị ca con yếu đuối, có nó bảo vệ trong nhà ta còn yên tâm chút, năm ngoái còn sinh cho con thêm một đứa cháu đấy."
Bà còn nói: "Con tốt số, bây giờ không phải lo ăn lo mặc, nhớ nghe lời chủ tử, đừng gây chuyện, sau này tìm một người đàng hoàng mà sống."
Ta đi vào trong viện lấy số bạc đã tích góp, coi như tiền mừng tuổi cho đứa cháu nhỏ chưa gặp mặt.
Lúc ta quay lại, cửa đã không còn bóng người.
Người canh cửa nói bà đã đi từ lâu, ta xoay người một lúc bà liền đi.
Nương đi rồi, cuộc sống của ta vẫn phải tiếp tục.
Cũng may thời gian thủ hiếu một năm sắp qua rồi.
20
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!