18
Ta hỏi: "Tu Hoa các là gì?"
Nhũ mẫu của tứ tiểu thư đuổi chúng ta ra ngoài, nói cô nương gia không được nghe những chuyện này.
Chẳng mấy chốc, chúng ta liền gặp được nữ tử tên Phù Dung kia.
Nàng ta ăn mặc rất lớn mật, tay áo lụa hồng sa, có thể nhìn xuyên thấu thấy cánh tay trắng nõn. Không quá xinh đẹp, nhưng dáng người lẳng lơ, nhất cử nhất động đều mang phong tình, nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng hấp dẫn cả nam lẫn nữ trong phủ nhìn thêm mấy lần.
Ta càng nhìn càng thấy quen, tựa như từng thấy nàng ta ở đâu đó.
Vừa vào phủ, nàng ta lập tức trở thành người được công tử sủng ái nhất.
Phu nhân không dám gây chuyện với Phù Dung, sợ biểu công tử sẽ ầm ĩ, chỉ dám ra vẻ ta đây với tứ tiểu thư, chê nàng không giữ được lòng phu quân.
Người lúc đầu để ý tứ tiểu thư cùng công tử quấn nhau suốt ngày là phu nhân, giờ không cùng viện nữa, người bất mãn cũng là bà ta.
Cữu phu nhân khuyên dạy:
"Con phải thủ hiếu, nên cất nhắc hai nha hoàn bên cạnh lên hầu hạ phu quân con, cứ để hồ ly kia làm bậy sớm muộn gì nó cũng leo lên đầu con. Ta thấy, người tên Vân Châu bên cạnh con cũng không tệ."
Ta sợ đến mức ba hồn bảy vía bay khỏi thân, tay chân lóng ngóng theo sát tứ tiểu thư trở về Phù Dung viện.
Tứ tiểu thư vội vàng sai người rót cho ta một tách trà nóng:
"Đừng sợ, ta có c-h-ế -t cũng không để ngươi đi, người bên cạnh ta còn chưa tới phiên bọn họ sai phái."
Bấy giờ ta mới yên tâm, nhưng cũng không dám bước ra khỏi viện nữa.
Cữu phu nhân nói không sai, Phù Dung ngày càng ngông cuồng hơn trước. Đầu tiên là cướp canh tổ yến bồi bổ thân thể mà tứ tiểu thư dùng mỗi ngày, sau đó lại ăn nói xằng bậy, nói viện tứ tiểu thư ở dùng tục danh của nàng ta, nói biểu công tử đặc biệt xây viện này vì nàng ta, sớm muộn cũng phải nhường lại cho nàng ta.
Tứ tiểu thư nghe xong tức giận, định đổi tên viện thành Cư Nguyệt viện, biểu công tử hiếm lắm mới tới một lần, lại tranh cãi mà rời đi trong bực bội.
Lúc đi, biểu công tử nổi trận lôi đình:
"Ngươi cứ ôm cái kiêu ngạo của ngươi đi, trong mắt ta, ngươi còn không bằng một sợi tóc của Phù Dung. Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải mẫu thân nói ngươi có nhiều của hồi môn, có thể lấp đầy lỗ hổng trong nhà, ta đã chẳng cưới ngươi. Ngươi ở trong viện mà xét lại mình, lúc nào biết sai rồi hẵng đi ra."
Xuất giá chưa đến nửa năm, tứ tiểu thư đã bị cấm túc.
Thức ăn phòng bếp gửi tới càng ngày càng tệ, thậm chí chằng có lấy một chút thịt.
Người đưa cơm nói, tứ tiểu thư đang trong thời gian thủ hiếu, không thể ăn mặn.
Đúng là cưỡng từ đoạt lý.
Đại hộ nhân gia có nhiều trưởng bối, nếu tiểu bối nào cũng tuân thủ quy củ ăn chay như vậy, chẳng biết người sẽ gầy thành cái dạng gì.
Quy củ nói là cho người ngoài nghe, nhà nào mà chẳng ngấm ngầm ăn, còn phải thêm chút đồ bổ, sợ các chủ tử thương tâm tổn hại đến cơ thể.
Nhưng người ta mang cớ thủ hiếu ra, chúng ta cũng không thể tranh cãi chuyện đó được.
Mấy ngày sau, ta liền lấy bạc nhờ người gác cửa mua ít thịt tươi, mở bếp trong viện, nấu cháo thịt bồi bổ cơ thể cho tứ tiểu thư.
Nàng uống hai chén, khen ngợi: "Vân Châu, tài nấu nướng của ngươi ngày càng tốt."
Ta cảm thấy đau lòng.
Lúc còn chưa xuất giá, tứ tiểu thư ăn toàn là đồ quý báu như tôn thước, còn giờ ngay cả cháo trắng nàng cũng cảm thấy ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!