Chương 16: (Vô Đề)

Hôm nay là lần đầu thỉnh an, không thể đến trễ, ta vắt khăn ấm lau mặt, mặc y phục cho nàng.

Cũng may là cữu phu nhân vô cùng hiền hòa, không trách tội tứ tiểu thư đến muộn hơn biểu công tử.

Vào ngày lại mặt, biểu công tử cùng tứ tiểu thư trở về phủ, cam đoan với phu nhân sẽ đối xử tốt với tứ tiểu thư một đời một kiếp.

Phu nhân vui mừng, bảo Ngô ma ma mang ra một cái hộp, bên trong là ngân phiếu năm mươi ngàn lượng, bảo biểu công tử lấy đi mua một chức quan.

Nhân cơ hội này, ta đi dạo quanh phủ.

Nghe nói Hàm Châu sinh một nhi tử, Ngô ma ma yêu thích không thôi, gặp ai cũng khoe đứa trẻ giống hệt Hàm Châu, tuấn tú vô cùng, ta nhờ người ra ngoài phủ làm một cặp vòng bạc nhỏ, nhờ Ngô ma ma chuyển cho Hàm Châu.

Người trong phủ đều nói, từ sau khi tứ tiểu thư xuất giá, phu nhân đã yếu đi hẳn, mỗi ngày chỉ ăn nửa chén cháo, nhờ vào dùng canh nhân sâm để duy trì, chỉ sợ còn cầm cự được hơn một tháng nữa thôi.

Vài ngày trước đại công tử ra ngoài làm công sự, đến ngày tứ tiểu thư xuất giá mới vội vã trở về.

Hắn biết ta phải bồi gả đến Tôn phủ, hắn chạy đến viện của tứ tiểu thư nhưng lại bị Ngô ma ma chặn ngoài cửa.

Lần này trở về, đại công tử lại canh trước cửa viện.

Ngô ma ma đẩy ta, bảo ta qua nói chuyện với hắn.

Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, hắn lại khá lúng túng, mãi mới lên tiếng: "Tôn gia có tốt không?

"Ta gật đầu. Ngoại trừ trời tối là tứ tiểu thư lại sợ hãi, thì ở Tôn gia cũng xem như yên ổn. Như muốn biểu lộ lòng mình, đại công tử đột nhiên kéo tay ta, nâng cao giọng:"Nếu sống không tốt thì ta có liều mạng cũng sẽ mang ngươi về."

Trời ơi, đây là viện của phu nhân đấy, hắn làm gì vậy.

Ta hoảng sợ vội vàng bịt miệng hắn.

Có tiếng động vang lên sau lưng, là phu nhân và tiểu thư, biểu thiếu gia đi ra.

Có lẽ không nghe thấy những lời vừa rồi, phu nhân vẫn tươi cười, bảo chúng ta qua, còn thưởng cho ta mười lượng bạc.

Buổi tối, ta nhét mười lượng bạc kia vào kho bạc nhỏ của mình.

Cuộc sống cũng có chút triển vọng rồi.

Viện tứ tiểu thư đang ở là Phù Dung viện, nghe nói biểu công tử thích hoa phù dung nên mới đặt tên như vậy.

Có thể thấy biểu công tử cũng thích tứ tiểu thư.

Trong lòng ta vui vẻ, phu thê bọn họ hạnh phúc, ta cũng có thể sớm rời khỏi phủ.

Cữu phu nhân rất tín nhiệm tứ tiểu thư, vài ngày sau đã để tứ tiểu thư quản gia.

Nàng không từ chối được, đành tiếp nhận.

Bấy giờ chúng ta mới biết Tôn phủ này loạn đến mức nào.

Chỉ riêng con cái thứ xuất đã hơn mười người, di nương thông phòng lại càng nhiều hơn, chỉ đành chen chúc ba người ở chung một viện.

Không phải người này thiếu vải vóc thì lại người kia thiếu son phấn, náo loạn không ngừng.

Ta tính toán giúp, phát hiện trong phủ từ lâu chỉ dựa vào lương bổng của triều đình, chỉ có bề ngoài là nhìn sáng sủa mà thôi.

Chẳng trách lúc cữu phu nhân đưa sổ sách lại gấp gáp không kịp chờ như thế.

Tứ tiểu thư vừa nhận trách nhiệm, không dám để xảy ra sơ sót, chỉ đành lấy của hồi môn ra bù vào khoản thiếu hụt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!