Lão gia an ủi: "Trước giờ con là người có chủ kiến, vương phủ chỉ có một nữ chủ tử là quận vương phi, con gả qua đó sẽ được sống an nhàn."
Lão gia phu nhân đi rồi, Tạ di nương nhào tới đánh lên người tam tiểu thư: "Làm thiếp thất tốt chỗ nào, từ nhỏ con đã chê ta là thiếp thất mất mặt, thề tuyệt không làm thiếp, sao con lại đồng ý, sao lại đồng ý chứ."
"Nếu không còn có thể làm sao, phụ thân coi trọng vinh nhục của gia tộc, ông ấy đã nói ra lời này thì chuyện cũng chỉ còn sớm muộn mà thôi."
Tam tiểu thư như mất hồn, bước đi liêu xiêu trở về viện.
Nàng nói không sai, hai ngày sau khánh quận vương phủ đã đưa sính lễ tới.
Có thể thấy hai bên đã bàn bạc từ trước.
Tam tiểu thư sờ số trâu báu đó, cười giễu: "Bình thường khó mà thấy được những thứ này, đừng khóc nữa, trắc phi quận vương cũng có phẩm cấp, là ta trèo cao."
Mặc dù có phẩm cấp nhưng cũng là trắc thất, không thoát khỏi một câu quy củ của chủ mẫu, khánh quận vương phi kia còn trẻ đã nổi danh là người đàn bà chua ngoa.
Đôi mắt tứ tiểu thư đẫm lệ: "Tam tỷ tỷ, ta không cướp bánh ngọt với tỷ nữa, cũng không chê cười tỷ là thứ xuất nữa."
Tam tiểu thư ngược lại rất bình thản, còn lau nước mắt cho nàng ấy: "Tỷ muội với nhau cần gì nói những lời ấy, ta đi rồi, muội chăm sóc di nương của ta thêm mấy phần nhé, bà ấy không tính toán, tâm cũng không xấu."
Rất nhiều nha hoàn trong phủ đều ôm lòng bất bình thay cho tam tiểu thư, nhân phẩm nàng ấy tốt, thương người, rộng lượng, hiểu rõ phải trái, bà tử khó dây dưa nhất gặp nàng cũng phải nể nang vài phần.
Các ma ma trong phủ đều nói, tam tiểu thư đáng lẽ nên sinh từ bụng phu nhân để làm đích nữ.
Ta cũng từng cảm thán như thế.
Nhưng chuyện của tiểu thư lại làm ta cảm thấy, đích hay thứ đều giống nhau, đều do một câu nói của lão gia mà định ra nửa đời sau.
Chuyện lần này, ta chẳng thể làm gì.
Chỉ có thể giúp tú nương trong viện tam tiểu thư, ngày đêm gấp rút may váy cưới cho nàng.
Ngày cưới quá gấp, ta không dám ngừng, tam tiểu thư kéo ta đi nghỉ: "Ta thành hôn lại làm ngươi đổ bệnh rồi, nghỉ ngơi đi, đừng để hư mắt."
Rồi lại hỏi ta: "Ca ca ta về rồi, hắn nghĩ tới ngươi, hỏi ta mấy lần, giờ tẩu tử không còn, trong viện ca ca cũng thanh tĩnh, ngươi nghĩ sao?"
Nghĩ sao ư?
Đương nhiên vẫn là không muốn.
Nơi cao môn đại hộ này, đến phu nhân tiểu thư còn không được tự do, làm một di nương lại càng không biết sống được mấy năm.
Cuộc sống bên ngoài mặc dù khổ chút, nhưng dẫu sao vẫn có thể tự mình làm chủ.
Cho dù đại công tử có lòng với ta...
Ta lắc đầu, hất đi những suy nghĩ rối loạn.
Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ báo đáp hắn, nhưng không phải bằng cách đó.
Tam tiểu thư thấy ta trầm mặc, nàng liền hiểu, lại nói:
"Ngươi trông thì ít lời, không thích tranh giành, nhưng tâm lại rất cứng rắn cố chấp."
Ta chỉ cười cười.
Vừa may xong váy cưới, quận vương phủ đã phái kiệu sáu người khiêng tới đón, xem như cho hầu phủ đủ mặt mũi.
Theo quy củ, nữ tử gả đi sẽ do huynh đệ cõng xuất giá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!