Lão gia cho người đó một cước: "Ngu xuẩn, hầu phủ nuôi các ngươi đúng là vô ích, ngay cả trông chừng một người cũng không xong."
Vẻ mặt phu nhân bình đạm, cầm khăn chấm khóe mắt: "Còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc, sai người báo tin cho nhà nương gia nàng đi."
Trung thư thị lang không đánh đuổi người của hầu phủ đi nữa, ông ta khen thiếu phu nhân một câu trinh liệt, sau đó bảo nha hoàn thiếp thân từng hầu hạ nàng ta tuẫn táng.
Cái ch//ết của thiếu phu nhân như một chiếc lá rụng trong cơn gió mùa thu, không để lại chút dấu vết.
Tứ tiểu thư nói ngoài viện truyền lời đến, đại công tử muốn gặp ta.
Trong lòng ta bối rối, xách giỏ điểm tâm đi theo đến đại lao.
Mấy ngày nay bạc trong hầu phủ chảy ra ngoài như nước, đại công tử mới miễn cưỡng không chịu khổ hình, được ở một phòng giam riêng biệt.
Đại công tử thấy ta tới, hắn ngẩn ra một chút, hỏi: "Trong phủ có chuyện sao?"
Trước khi tới, tứ tiểu thư đã dặn ta tuyệt đối không được để lộ chuyện của thiếu phu nhân, ta thầm kêu không ổn, rốt cuộc là ta để lộ ở đâu?
Hắn thấy ta hoảng hốt, càng thêm khẳng định, ngược lại mở hộp ra thong thả ăn.
"Lần nào ngươi cũng cố hết sức tránh ta, dù là tới theo lệnh thì ngươi cũng sẽ đến nhanh đi nhanh, không có chuyện ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đừng nói với ta là ngươi sợ ta c-h-ế
-t nhé, còn chưa đến mức đó đâu."
Sâu trong lòng ta cảm thán sự thông minh của hắn, lời nói, hành sự của Tạ di nương thô bỉ, nghe gió chính là có mưa, nhưng một nam một nữ bà ta sinh ra lại có đầu óc tốt nhất trong số các công tử, tiểu thư trong phủ.
Chuyện đã vậy, giấu cũng không nổi.
Hầu phủ mua người đưa cơm một ngày ba bữa đến cho hắn, tin tức bên ngoài, chậm nhất là một ngày sau hắn sẽ biết.
Đại công tử bóp nát miếng bánh trong tay, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Nàng là một thê tử tốt."
Chỉ là quá xem trọng quy củ, nên đại công tử mới không thích nàng.
Đại công tử móc một khối ngọc bội tử trong n.g.ự. c ra đưa cho ta: "Chôn theo nàng đi."
Ta hối hận không thôi: "Nếu không phải ta nhiều lời, đến tìm tam tiểu thư..."
Còn chưa nói hết câu, đại công tử đã lắc đầu, thấy xung quanh không có ai, hắn hạ giọng nói: "Vụ án này không lớn, chỉ xem hỉ nộ của thánh thượng ra sao, ngài ấy giận đám lão thần từ lâu rồi."
Vậy là không còn cách nào sao?
"Triều đại của tiên đế, phụ thân đã kiếm được không ít bạc, bỏ ra đủ bạc, thánh thượng nguôi giận, thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
Ta thở phào một hơi, như nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Người làm phụ thân dù thế nào cũng sẽ cứu nhi tử, chắc chắn đại công tử sẽ bình an vô sự.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của ta.
Lão gia có hai nhi tử, mất một vẫn còn một, gia sản mất thì sẽ không còn.
Ông ta vậy mà thật sự không nỡ buông bỏ những vật ngoài thân đó.
14
Phu nhân tràn đầy bi thương an ủi lão gia: "Trong nhà đã cố hết sức rồi, trên dưới phủ mấy trăm miệng ăn, dù sao cũng phải cố sống, đại lang thấu hiểu, chắc chắn sẽ nghĩ thông."
Tạ di nương nghe được lời nói mát đó, xông vào chính viện làm loạn với phu nhân một trận, bà tử sức lớn trong viện cũng không ngăn nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!