Tạ di nương biết chuyện, chạy đến viện của tam tiểu thư khóc lóc làm loạn:
"Bình thường con để ý chuyện trong viện người ta, đâu đâu cũng can thiệp, ta không nói gì, nhưng dù sao ta cũng sinh ra con, con nể mặt mũi của ta chút, đừng nên hại đến ca ca con chứ."
Tam tiểu thư nhíu mày:
"Ta hại ca ca lúc nào? Di nương đừng nghe lời gièm pha."
"Nếu không phải con muốn trút giận cho nhị tiểu thư, nói chuyện đó cho ca ca thì sao có thể dẫn tới tai họa lớn thế này?"
Nghe đến đây, tam tiểu thư lập tức hiểu ra, nước mắt nàng rơi như mưa:
"Ta thật không ngờ Vệ gia lại, lại... Di nương đừng hoảng, phụ thân đã tìm người chạy chọt rồi."
Tạ di nương ngã quỵ, khóc lóc:
"Nếu nó có chuyện gì, ta sẽ tìm con tính sổ, tất cả đều tại con rảnh rỗi xen vào chuyện không liên quan. Lần trước con nhận nha hoàn trong viện ca ca làm tẩu tẩu con mất mặt, mấy ngày liền nàng đều không gặp ta, luôn né tránh ta. Sao ta lại sinh ra đứa con đòi nợ như con chứ!"
Tam tiểu thư cũng tức giận: "Vinh cùng hưởng, thiệt cùng chịu, lẽ nào di nương không hiểu? Mấy ngày trước ta và tứ muội ra ngoài còn bị chỉ trỏ, chịu ánh mắt khinh thường, ta còn chưa nói gì đâu.
"Tứ tiểu thư trốn sau lưng ta, vội gật đầu lia lịa. Không thu hồi được số bạc tham ô thì nhất định phải tìm được kẻ thế mạng bù vào. Hình bộ phái người đến bắt đại công tử, Tạ di nương lén chạy ra tiền viện, cản không cho họ dẫn người đi:"Ta còn chút bạc riêng, ta trả cho các người!"
Lão gia nổi giận: "Hồ đồ, mau kéo người về!"
Đại công tử trấn an thiếu phu nhân đang khóc, giả vờ bình thản nói: "Ta chỉ ra ngoài vài ngày thôi, mọi người yên tâm ở nhà, đừng để ta về lại thấy mắt ai cũng sưng húp.
"Đó là Hình bộ, dù người không có tội, bước vào rồi cũng khó đứng thẳng mà ra. Khi đi qua chỗ ta, đại công tử dừng lại một lúc rồi hạ giọng nói:"Người trong phủ ai cũng khen điểm tâm ngươi làm, nhưng ta vẫn chưa được nếm thử miếng nào."
Hắn không hề bình tĩnh như lời hắn nói, bàn tay giấu trong tay áo hắn đang phát run.
Trong nhà không có cách nào nhờ cậy, Tạ di nương dùng cái ch//ết đe dọa, thiếu phu nhân cách vài ngày lại về nhà nương gia đôi ba lần, muốn nhờ phụ thân giúp đỡ.
Nhưng phụ thân nàng ta nói nữ nhi gả rồi như bát nước hắt đi, nữ tử xuất giá thì không còn liên quan đến nhà nương gia nữa.
Sau mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, nàng ta đoạ sinh non một bé trai.
Cùng lúc đó, ngoài phủ lan truyền tin đại công tử sắp bị c.h.é. m đầu.
13
Sự tình biến đổi bất ngờ, cuối cùng lại dẫn đến kết quả thế này.
Ta thất thần, không ngừng tự trách bản thân.
Nếu ta không nói cho tứ tiểu thư có phải sẽ không có tai họa này không, đại công tử cũng sẽ không vì vậy mà bị ch//ém đầu.
Tứ tiểu thư an ủi ta:
"Người làm sai không phải chúng ta, ngươi không được nghĩ nhiều, cho dù ngươi không nói rõ mọi chuyện thì đại ca cũng hận lang quân Vệ gia từ lâu rồi. Lần nào hắn cũng châm chọc đại ca là thứ xuất, đại ca hận nhất là người khác nhắc đến xuất thân của hắn."
Dù nói vậy, nhưng suy cho cùng, tất cả cũng vì ta mà ra.
Ta chui vào phòng bếp nhỏ, làm bảy, tám món điểm tâm, định tìm Bích Châu nhờ cha nàng ấy nhân cơ hội đưa vào ngục của Hình bộ.
Nhưng khi ta đến viện của phu nhân lại tìm sao cũng không thấy Bích Châu.
Ngô ma ma từ trong phòng đi ra thấy ta, bà ấy nhìn quanh một lượt, kéo ta ra ngoài nói: "Đã lúc này rồi sao còn chạy loạn vậy.
"Ta nói có việc tìm Bích Châu. Bà lại ngó nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng:"Đừng tìm nữa, Bích Châu sắp gả người rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!